Sáng hôm sau, Hạ Khai dậy mà không thấy bóng dáng Ngụy Thầm đâu. Hỏi quản gia thì  đối phương nói hắn đã ra ngoài.
Ngụy Thầm bận đến mức không chạm chân xuống đất, còn cậu - một vị khách - lại trở thành người rảnh rỗi nhất trong nhà họ Ngụy. Ở trong căn nhà cổ này, cậu đoán bên ngoài đã có không ít người bị chặn lại vì muốn vào gặp cậu. Nghĩ sâu hơn một chút, Hạ Khai thậm chí không dám bước ra cửa, sợ gây thêm phiền phức cho Ngụy Thầm. Thỉnh thoảng cậu xuống sảnh ăn cơm, còn lại chỉ quanh quẩn trên lầu.
Buổi chiều, Từ Dương lại canh lúc cậu uống nước để châm chọc vài câu. Lời lẽ của cậu ta không quá đáng, Hạ Khai chọn cách lạnh nhạt đối phó, khiến Từ Dương cũng bó tay. Khi Ngụy Thầm vắng mặt, quản gia trở thành thần hộ mệnh của cậu, mọi yêu cầu đều được đáp ứng.
Sau vài ngày trốn tránh, cuối cùng Hạ Khai vẫn bị bà nội Ngụy bắt gặp. Đối với người cùng thế hệ, cậu có thể lơ đi, nhưng một bà cụ chặn trước mặt, cậu không biết làm sao, đành ngồi đối diện bà ta trong phòng khách.
Bà nội Ngụy nói: "Bao nhiêu quan chức quân đội và Chính phủ đã đến đây, nhà họ Ngụy luôn đứng ở vị trí cao, nhận nhiều sự chú ý, mong cậu đừng mang đến bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào."
Hạ Khai chớp mắt: "Bà yên tâm, cháu còn chưa bước ra khỏi cửa nữa là."
Bà nội Ngụy không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "A Thầm sao lại đưa về một đứa trẻ như cậu chứ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play