Đương nhiên thì tạm thời Nhan Hoan không thèm quan tâm đến bọn họ.
Cô cũng biết đánh người là không đúng.
Cho nên lúc này cô quay đầu nhìn qua mấy người đội trưởng Hùng, thành khẩn nói: "Thật xin lỗi, đội trưởng, chủ nhiệm Quy, chủ nhiệm Lưu, tôi nghĩ đến những lời đồn ô uế trong khoảng thời gian này, nghĩ đến những áp lực và sự sợ hãi trước khi rời khỏi thành phố Thanh Châu, nghĩ đến sự gian khổ khi đạp tuyết lớn chạy từ thành phố Thanh Châu đến nông trường thì thực sự quá tức giận rồi. Vì vậy nên mới nhất thời không nhịn được đá anh ta, xin mọi người thông cảm."
Thông cảm, đương nhiên có thể thông cảm.
Nghĩ lại thử xem Tôn Hữu Cương đã làm những chuyện gì chứ?
Nếu như nữ thanh niên trí thức trước mặt yếu đuối một chút, sợ là không phải bị ép về thành phố Thanh Châu mà e đã là không biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.
Huống hồ dù Nhan Hoan cũng là cô gái nhỏ, người bị đánh còn là một người đàn ông cao to. Ôi, thực sự là thứ không có mắt nhìn, chỉ biết lén lút hại người.
Quy Hồng Anh nghe Nhan Hoan nói mấy câu đó thì trong lòng vừa đau khổ vừa khó chịu.
Đội trưởng Hùng nhìn Tôn Hữu Cương nằm trên mặt đất một lúc lâu không dậy nổi, mặt đã sưng như đầu heo thì khóe miệng hơi giật giật, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Không sao, anh ta vì chút lợi ích mà hại cô như vậy thì cô hận anh ta là chuyện có thể hiểu được."

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play