Cô gái nói đến đó thì nước mắt chảy dài, nói: "Mọi người yên tâm đi, đứa nhỏ này theo em, sau này sẽ là con của em và chồng em, là đứa con chung duy nhất của bọn em. Em sẽ xem con bé như trân bảo vậy, sẽ đối xử tốt hơn ba mẹ ruột..."
Đoạn sau còn nói gì thì Quy Hồng Anh đã không còn nhớ rõ. Bà nhớ là sau khi người phụ nữ đó ôm đứa nhỏ thì như người chết đói thấy được cái màn thầu nóng hổi, ánh mắt như thể thấy trân châu vậy. So với ba mẹ ruột còn tốt hơn. Ôi...
"Muốn tôi vào gọi Tiểu Nhan ra sao?"
Quy Hồng Anh vẫn đang xuất thần thì tổ trưởng Châu ở một bên đột nhiên nói.
Quy Hồng Anh hơi sửng sốt, bà nhìn Nhan Hoan đang chăm chỉ làm việc, nói: "Trước hết đừng quấy rầy cô ấy, tôi ở chỗ này chờ cô ấy một chút cũng được."
Tổ trưởng Châu cũng thuận theo ý của bà.
Ông ấy lại bưng đến hai dĩa đồ ngọt, một dĩa là bánh hoa mai đậu xanh, một dĩa là bánh hoa mai đậu hà lan. Hai dĩa bánh ngọt vô cùng tinh xảo, đặc sắc, mùi thơm bay thẳng vào mũi, vừa nhìn đã khiến người ta thèm nhỏ dãi. Nhưng nó lại như một tác phẩm nghệ thuật, đúng là khiến cho người ta không nỡ ăn.
Quy Hồng Anh gặp Nhan Hoan thì đã thấy yên tâm, nhìn tổ trưởng Châu dù lạnh lùng nhưng vẫn bưng một dĩa đồ ngọt lên thì cười nói: "Ôi, đoạn thời gian này không ở đây mà tổ thực phẩm các ông còn nghiên cứu ra trò mới. Bánh ngọt này chưa nói đến ăn có ngon không, lúc bưng ra đãi khách cũng đã rất có thể diện rồi."
"Chúng tôi ở tổ thực phẩm này mấy chục năm rồi đã bao giờ làm ra thứ khác biệt được như vậy chứ?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play