Cô hộ sĩ kia cúi người mở ngăn kéo tủ đầu giường bên cạnh giường bệnh lấy từ bên trong ra một vài phong thư đưa tới trước mặt Kiều Chấn Dự nói: "Doanh trưởng Kiều, anh xem đi ở đây có một vài bức thư, anh xem muốn mở bức thư nào thì để tôi đọc cho anh nghe nhé?"
Kiều Chấn Dự nhìn xuống, ban đầu ánh mắt còn đang tản mạn nhưng khi nhìn thấy mặt phía trên của một bức thư thì lại đột nhiên dừng lại một chút. ... Ông ấy rất quen thuộc với nét chữ trên bức thư kia.
Những năm đầu tìm lại được con gái về, ông ấy thì ở Bắc Kinh còn con gái thì đang ở thành phố Tây Châu. Ông ấy cẩn thận tính toán hai người liên hệ cũng không nhiều lắm nhưng mỗi lần ông ấy gửi thứ gì đó cho cô là sẽ luôn nhận được một bức thư ngắn gọn nói lời cảm ơn. Tuy rằng trên đó chỉ có mấy câu nhưng bởi vì ông ấy đã cất nó vào ngăn trên cùng của bàn làm việc, thỉnh thoảng lại lấy ra xem nên ông ấy đã rất quen thuộc với nét chữ kia, quen đến mức mà ông ấy còn có thể sao chép lại được.
Cái này, làm sao có thể?
Ông ấy duỗi tay nắm lấy bức thư kia.
Hộ sĩ vội nói miệng vết thương của ông ấy còn chưa lành vẫn nên để cô ấy giúp ông ấy đọc nhưng ông ấy chỉ nói một câu ngắn gọn rằng "Không cần" sau đó tự mở bức thư kia ra.
Trong bức thư kia chỉ nói ngắn gọn tình hình hiện tại của Lan Huyên còn có cả địa chỉ cụ thể, thậm chí dường như đối phương còn sợ ông ấy không tìm thấy được mà còn vẽ thêm một các bản đồ đơn giản về đường đi từ thành phố Tây Châu đến công xã và thôn Viên Gia.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT