Có điều tuy là dì Mai nói như thế nhưng vẫn bảo Nguyễn Lan Lan quan sát Nhan Hoan, còn bà ấy phải đi gọi cho Triệu Thành Tích.
Mười phút sau, xe của Triệu Thành Tích ngừng dưới nhà, sau đó anh bế Nhan Hoan lên xe, bảo Nguyễn Lan Lan ở nhà nấu cơm, dẫn theo dì Mai cùng đi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, bác sĩ bảo Nhan Hoan nhập viện, nhưng cũng nói là còn sớm, còn chưa mở được một lóng tay nữa. Nếu muốn sinh thì cũng phải chờ mười mấy tiếng, trước tiên cứ để cho cô nhập viện quan sát đã.
Nhưng Nhan Hoan cứ rên lên từng tiếng, vô cùng đau đớn, làm cho Triệu Thành Tích, người nghe tin mình bị trúng đạn nhiều chỗ, nhưng lúc gắp đạn ra cũng không dùng đến thuốc tê, lúc này đang đổ từng cơn mồ hôi lạnh.
Dì Mai nghe cũng cảm thấy đau lòng, nhưng vẫn nói với triệu Thành Tích: "Ôi, sinh con đều như thế cả. Đội trưởng Triệu, cháu đừng quá căng thẳng. Nghe có vẻ đau đớn, nhưng phụ nữ sinh con mà. Đau thì đau thật, nhưng chờ cơn đau trôi qua, đến khi vừa nhìn thấy đứa bé, cái gì cũng quên hết."
Nhan Hoan rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay của Triệu Thành Tích, vừa thở dốc vừa nói: "Em không quên đâu, hu hu, sau này em không muốn sinh nữa đâu. Triệu Thành Tích, anh nhớ kỹ cho em, trừ hai đứa này ra, sau này em không muốn sinh con nữa. Nếu em có quên thì anh cũng phải gõ cho em tỉnh ra."
Đương nhiên Triệu Thành Tích nói: "Được, sau này không bao giờ sinh nữa."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT