Nhan Hoan vẫn mỉm cười, nói: "Chắc hẳn là mợ đã nghe Hồng An nói về giấc mơ đó của anh ấy rồi nhỉ? Không phải mợ vẫn luôn nửa tin nửa ngờ, vừa chán ghét trong lòng, vừa còn luyến tiếc tình cảm vợ chồng mấy chục năm với Nhan Đông Hà đúng không? Vậy không bằng cho ông ấy một cơ hội để xem xem sẽ xảy ra chuyện gì đi? Có điều có giấc mơ đó của anh Hồng An, tuy tôi sẽ tìm người dán mắt vào Nhan Đông Đình và Nhan Quế Phân giúp nhưng mợ vẫn nên tự chăm sóc cho bản thân thật tốt đi!"
Triệu Lan Trân hiểu ý của Nhan Hoan, bàn tay run rẩy dữ dội.
Nhưng Nhan Hoan lại hệt như không sao cả, nói: "Chuyện này tùy vào mợ thôi, đồng ý hay không đều do mợ lựa chọn cả. Cả đời đều sống trong sự đau khổ, hối hận, vùng vẫy và ấy nay không thể tự mình thoát ra. Hay là độc ác cầm dao đâm vào vết thương thương nhìn thoáng qua có vẻ đã lành. Có khi còn tìm được một sự giải thoát cho mình. Đây đều là do tự tay mợ chọn."
Tay của Triệu Lan Trân muốn nắm lấy thứ gì đó.
Nhưng lúc này ngay cả lần tràng hạt cũng không thể làm bà ấy bình tĩnh lại được, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt lấy cái ly thủy tinh trên bàn.
Bà ấy nắm vô cùng chặt.
Nhưng Nhan Hoan vẫn nhìn thấy sự run rẩy của bà ấy. Bàn tay lộ rõ gân xanh nắm chặt lấy ly nước, làm nước trong ly lắc lư.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT