Cô ấy cười khổ một chút, nói: "Cậu nói đúng... Nếu như xảy ra chuyện như hôm nay, chỉ sợ tôi sẽ không thể nào làm được như cậu, thẳng thừng oán giận Kiều Chân và xé rách mặt với Lô Diệu Diệu. Thật ra nếu cẩn thận ngẫm lại, còn không bằng xé rách mặt. Nếu như cứ nhịn rồi úp úp mở mở chuyện này thì sợ là không biết các cô ấy còn có thể tiếp tục nói ra chuyện gì với bên ngoài nữa. Xé rách mặt thế này, ngược lại các cô ấy còn có thể có chút kiêng dè. Nhưng mà Kiều Chân..."
Cô ấy dừng một chút, nói: "Nhan Hoan, nhà của Kiều Chân là một gia đình có sức ảnh hưởng lớn ở thành phố Tây Châu của chúng ta, thậm chí là của giới dệt may ở Tây Bắc, cũng quen biết với tất cả những người lãnh đạo và giáo viên của khoa chúng ta... Tôi sợ là sau này sẽ tạo ra ảnh hưởng gì đó với cậu, cậu chú ý chút."
Thế nên khi mẹ của cô ấy làm ra những chuyện giày vò này, tuy là cô ấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không hề làm lớn chuyện. ... Lúc về nhà đương nhiên cũng đã từng nói qua, nhưng nếu nói mà hữu dụng thì mẹ của cô ấy còn là mẹ của cô ấy à?
Về phần Kiều Chân, không thể nói là cô ta có bao nhiêu ngang tàng và kiêu ngạo, nhưng theo thói quen vẫn thường xuyên vênh mặt hất hàm dùng giọng điệu sai khiến cô ấy, phân phó cô ấy làm này làm kia tự nhiên như đang phân phó bảo mẫu nhà mình vậy. Cô ấy ngoại trừ nhẫn nhịn và dùng kỹ xảo từ chối thì sẽ cố gắng ít trở về ký túc xá, đi sớm về khuya, ở lại học bài ở phòng tự học thì cũng không còn biện pháp nào khác cả.
Nhan Hoan khẽ mỉm cười, nói: "Đã nói là cậu nghĩ nhiều rồi mà, yên tâm đi, nếu cô ta thật sự làm ra chuyện gì thì tôi có thể tát thẳng vào mặt của cô ấy rồi."
Lục Hòa Cầm khẽ mỉm cười.
Cô ấy lắc lắc đầu, không nói gì nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT