Cho dù cô có vô tư tới cỡ nào thì vành mắt cũng không khỏi đỏ lên, vì Thẩm Nhan Hoan trước kia. ... Cô cũng nhớ ra là mấy năm trước, nhà họ Thẩm cũng thường nhận được mấy thứ này, chỉ là Thẩm Nhan Hoan không ăn được nữa mà thôi.
Nhan Vệ An nhìn cô em họ hiện xinh đẹp như tiên, rồi nhìn mấy thứ mà mình mang ra lại cảm thấy có chút không ổn, hơi ngượng ngùng nói: "Khi em còn nhỏ rất thích ăn mấy thứ này, haiz, hiện tại anh cũng không biết em thích cái gì, đợi khi em đến Thành phố Tây Châu rồi anh dẫn em đi mua sau."
Mấy thứ này là do anh ấy vơ vét được hồi lúc sáng.
Nhan Hoan lắc đầu, duỗi tay lấy một miếng cá khô bỏ vào miệng, nhai vài cái rồi cười nói: "Ừm, nhiêu đây là đã tốt lắm rồi, em vẫn rất thích. Mấy năm trước các anh cũng gửi đến nhà họ Thẩm phải không? Cũng là do anh cả chuẩn bị đúng không? Đáng tiếc là em không ăn được, do bị Thẩm Mỹ Nguyệt và Thẩm Mỹ Châu ăn hết rồi, cho dù có bị lấy đi để nấu cơm đi chăng nữa thì cũng không đến lượt em ăn."
Chỉ một câu này thôi đã khiến Triệu Lan Trân phải rơi nước mắt, Nhan Đông Hà thì xấu hổ cúi đầu.
Còn Nhan Vệ An thì lập tức nắm chặt nắm tay, mặt đen như cái đích nồi.
Bởi vì anh ấy vẫn còn nhớ rõ, vào những năm đầu khi em họ vừa đi, anh ấy và Hồng An đều rất buồn, con nít cũng không biết cách để biểu đạt, nên cũng chỉ có thể nhân những lúc nhàn hạ, cố gắng lên núi xuống biển tích góp những món đồ ăn vặt mà em họ thích rồi gửi qua cho cô, chỉ là những món đồ được gửi đi đều không nhận lại được hồi âm, qua mấy năm, họ mới nhận rõ hiện thực rằng, họ không rời khỏi nông trường, nhưng lúc em họ đi là lúc cô còn rất nhỏ, rồi sẽ nhanh chóng quên họ mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT