Đổng Ái Hoa gọi điện xong về nhà nói ý kiện của Đổng Giai Tuệ với gia đình, mọi người nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Người xưa có câu: "Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông." Bảo bối trên núi rất nhiều, nếu nhận thầu đất vùng núi nhiều một chút, vậy về sau toàn bộ đỉnh núi kia coi như là của nhà mình.
"Vậy nhận thầu đất núi nhiều một chút, cứ nhận tất cả mẫu gần nhà chúng ta ý."
"Vậy phải tốn bao nhiêu tiền chứ?"
Lưu Tú Vân lại không nhìn được mở miệng.
"Sợ cái gì? Cho dù trời có sập xuống cũng còn có ba và mẹ chống đỡ, còn có thể khiến các con cháu bị đè bẹp à?"
Nếu mẹ chồng đã nói như vậy, Lưu Tú Vân cũng không nói nữa, dù sao cô em chồng đã nói, cả nhà nếu thiếu tiền cũng có em nó duy trì, dù sao cũng không phải tiền từ trong túi mình ra, cô ấy sợ cái gì, cùng lắm là rút chút sức lực, mệt mỏi cũng không phải cô ấy, kiếm lời thì cô ấy còn có thể kiếm được chỗ tốt.
Mọi chuyện cứ như vậy được giải quyết, nhà họ Đổng xác nhận ký hợp đồng 50 mẫu đất hoang, còn có sườn núi nhận nắng gần nhà nhất, còn về đằng sau núi là thuộc về một thôn khác, hai thôn lấy cây làm ranh giới, không can thiệp lẫn nhau.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT