Sau khi ăn cơm xong, Đổng Giai Tuệ chủ động rửa chén, Hắc Đản tự mình ngồi dưới tán cây nghịch đá, Đổng Giai Tuệ nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy ống quần của Hắc Đản bị rách một mảng, quần cũng có chút ngắn, còn có giày của Hắc Đản sờn cũng rất nghiêm trọng, cậu bé ngày nào cũng đi theo Triệu Mãn Trụ đi làm nên quần áo giày dép thực sự rất dễ bị bẩn.
"Hắc Đản năm nay bốn tuổi rồi, có phải chúng ta cũng nên cho cậu bé nhập môn không?"
"Ây, sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện này."
Thời điểm này không có nhà trẻ, trẻ em trong thôn sáu bảy tuổi mới đi học tiểu học, Hắc Đản còn chưa đủ tuổi để đến trường.
Huống chi bọn trẻ trong thôn ở thời điểm này làm gì có cái gọi là bài học vỡ lòng.
Tuổi này của cậu là thời điểm học tập tốt nhất, mỗi ngày dạy cậu một chút, về sau đi học cậu cũng sẽ tiếp thu nhanh hơn so với người khác.
Tuy rằng cô cũng không tự cho mình là thân phận "mẫu thân" hay "mẹ" gì, nhưng cô cũng có lòng trắc ẩn cơ bản đối với đứa trẻ này, nên cô cố gắng suy xét hết các vấn đề với trách nhiệm của một người lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play