Hơn nữa, Quý Minh Noãn còn không biết anh có thể hồi quang phản chiếu không, sách không đề cập chuyện này, nếu anh không hồi quang phản chiếu, để anh biết được ông cụ lén lút chuyển nhượng 2% cổ phần của anh cho cô, phỏng chừng ở dưới suối vàng biết chuyện đó, sẽ chết không nhắm mắt, tìm cô báo thù.  

Nếu là mấy căn nhà, mấy món trang sức, Quý Minh Noãn cũng yên tâm thoải mái nhận, nhưng……

“Lục lão tiên sinh, thứ này quý quá……”

Lục lão tiên sinh vẫy tay, “Xin đừng tự coi nhẹ mình, trong sạch của một cô gái còn quý trọng hơn những vật ngoài thân này, ông là một ông cụ, từng tuổi này rồi, chẳng có gì cả, chỉ có tiền dùng để đền cho con, sau này Ngôn Thâm làm phiền con rồi.”

Chẳng có gì cả, chỉ có tiền……

Những lời này quanh quẩn bên tai Quý Minh Noãn rất lâu.

Mặc kệ Lục lão tiên sinh xuất phát từ nguyên nhân gì, những thứ trước mắt cô có được, đúng là không có cách nào làm người khác từ chối cuộc hôn nhân này, cuộc hôn nhân này viết trắng ra là “Cô không đồng ý, có phải ngốc không?”.

Nhưng cô ngẫm lại không lâu sau đó Hằng Thịnh sẽ bị nam chính tiểu thuyết thu mua, Nhà họ Lục bị xẻ nhỏ, chi bằng hiện tại giữ lại chút cổ phần giúp ông cụ, sau này có lẽ còn có thể đảm bảo ông ấy hưởng tuổi già yên ổn.  

“Vậy…… Con nhận ạ. Cảm ơn ông, Lục lão tiên sinh.” Quý Minh Noãn ký tên, ấn dấu tay.

“Sau này con gọi ông là ông nội như Ngôn Thâm đi.” Lục lão tiên sinh mỉm cười, nhìn người nằm trên giường.

“Ông nội.”

Cứ như vậy, Quý Minh Noãn và Lục Ngôn Thâm trở thành “vợ chồng”.

————

Cô ký xong một đống tài liệu, Lục lão tiên sinh bắt đầu giới thiệu Lục Ngôn Thâm với cô, từ lúc anh còn bé đến khi niên thiếu, lại đến bây giờ, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều đúng trọng tâm nói cho Quý Minh Noãn biết, ông ấy từng vui mừng Lục Ngôn Thâm tuổi trẻ tài cao, cũng thấy bất đắc dĩ vì anh kiệm lời.

Sau khi hai người nói chuyện, tới nửa đêm, dưới sự thúc giục của quản gia, ông cụ đành về phòng nghỉ ngơi.

Quý Minh Noãn cũng không sốt ruột đi ngủ, tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày vui ‘tân hôn’ của cô, nói cô không để bụng là giả.

Hộ lý ăn ý nhường không gian lại cho cô và Lục Ngôn Thâm, Quý Minh Noãn thở phào, ngồi cạnh giường nhìn Lục Ngôn Thâm.

Tuy Lục Ngôn Thâm nằm trên giường hai tháng, nhưng cũng không gầy yếu như người thực vật. Ngũ quan tinh xảo làm anh thoạt nhìn chỉ như ngủ say, cô nhìn tay của Lục Ngôn Thâm ——

Khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài thẳng tắp, không biết thế nào, Quý Minh Noãn cảm thấy anh nhất định biết đàn dương cầm.

Cô do dự, chậm rãi vươn tay nắm tay người chồng mới cưới, cái nắm tay linh thiêng, đầu ngón tay anh hơi lạnh, mang theo hơi lạnh của điều hòa, Quý Minh Noãn lập tức thả tay anh ra.

Thật ra Quý Minh Noãn đã đoán được Lục Ngôn Thâm hẳn là người kiêu ngạo lạnh nhạt, có lẽ không thích người khác đụng vào anh.

“Hy vọng anh mau tỉnh lại……” Quý Minh Noãn vẫn thấp thỏm, dù biết vài ngày sau anh sẽ chết, nhưng cô vẫn chờ đợi vận mệnh của anh có thể được viết lại.

Tựa như cô.

Đêm nay cô vốn gặp nam chính, nhưng vô duyên vô cớ bị đưa tới nơi này, nghĩ đến cũng là vận mệnh trời cao đã sắp đặt.

Quý Minh Noãn lại nắm tay đối phương, như cho anh một chút dũng khí.

Đột nhiên, Lục Ngôn Thâm nằm trên giường bệnh động đậy ngón tay, đôi mắt nhắm chặt bắt đầu chuyển động, khuôn mặt vốn bình tĩnh nháy mắt vặn vẹo khó chịu, đôi mắt như bất cứ lúc nào cũng có thể mở ra.

Quý Minh Noãn bỗng dưng cả kinh, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm mở hé mắt.

Đậu phộng! Xác chết vùng dậy hay là hồi quang phản chiếu đây?

“Lục…… Lục tiên sinh? Anh tỉnh rồi à?”

Lục Ngôn Thâm gian nan ‘hừ’ một tiếng, giọng nói nặng nề trầm đục vì lâu không nói chuyện, Quý Minh Noãn khó tin nhìn người trước mặt, hét toáng lên: “Bác sĩ, anh ấy tỉnh rồi này, người đâu.”

Quý Minh Noãn muốn thoát khỏi bàn tay Lục Ngôn Thâm, lúc này lại bị anh nắm chặt, không hề giống người nằm trên giường đã lâu.  

Có phải hồi quang phản chiếu kiểu này mạnh quá không?

Không đợi Quý Minh Noãn phản ứng, mấy y tá cuống quít đẩy cửa vào, “Người nhà xin tránh ra, tôi phải kiểm tra cho Lục tiên sinh”

Nhưng Lục Ngôn Thâm vẫn nắm chặt tay Quý Minh Noãn, cô không thể kéo tay ra được.

Tên đàn ông này! Sắp chết rồi mà sao còn mạnh vậy nhỉ?

Gặp quỷ rồi.

Trong lúc anh kiểm tra, hiện trường lộn xộn, tay Quý Minh Noãn vẫn luôn bị anh nắm chặt, nhân viên y tế kinh ngạc nhìn cô, đến khi ông cụ vội vàng chạy tới.

Lục lão tiên sinh nhìn một đống bác sĩ vây quanh Lục Ngôn Thâm để kiểm tra, Quý Minh Noãn bị kẹp trong đó, ông ấy run tay, khó tin hỏi: “Nó tỉnh rồi?”

“Nó…… Tỉnh rồi?”

Cùng lúc đó, Lục Ngôn Thâm cuối cùng cũng thả tay Quý Minh Noãn ra, chậm rãi mở hai mắt.

Anh chớp đôi mắt mệt mỏi, tiêu điểm mơ hồ, anh cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, nhưng lại như không có tri giác, chỉ có một giọng nói quanh quẩn trong não anh ——

“Hy vọng anh mau tỉnh lại……”

Bác sĩ thở phào, “Lục tiên sinh tỉnh rồi, mọi người tránh ra chút đi.”

Đôi mắt của cụ Lục ngấn nước, bàn tay cầm gậy run run, ông ấy vốn đứng vững, giờ phút này run rẩy, “Tỉnh rồi…… Cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Không biết ông ấy đã tốn bao nhiêu thời gian cầu thần bái phật, trải qua tra tấn mong chờ rồi lại thất vọng hết lần này đến lần khác, đứa cháu trai đã bị mấy bác sĩ gửi thư báo tử, cuối cùng cũng tỉnh rồi.  

Lục Ngôn Thâm động đậy đôi mắt, nhìn gương mặt sáng ngời hoảng sợ, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh kia.

Quý Minh Noãn động đậy môi, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Lục tiên sinh?”

Cho dù mọi người chìm trong vui mừng Lục Ngôn Thâm tỉnh lại, nhưng Quý Minh Noãn vẫn lý trí nhận định anh chỉ đang hồi quang phản chiếu.

Anh đã lâu không nói chuyện, khó có thể phát ra tiếng, chỉ im lặng nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.  

Giọng nói kia là của cô?

Quý Minh Noãn thương tiếc nhìn Lục Ngôn Thâm yếu ớt, ai, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, quá mấy ngày nữa, cụ Lục sao có thể thừa nhận cháu trai ông ấy đột nhiên sống lại, đột nhiên chết đi chứ?

Thật tàn nhẫn.

Bác sĩ tiếp tục kiểm tra tỉ mỉ cho Lục Ngôn Thâm, Quý Minh Noãn và Lục lão tiên sinh đi ra ban công nói chuyện.

“Minh Noãn, cảm ơn con, thật sự cảm ơn con.” Lão tiên sinh kích động nhìn cô, như muốn dập đầu cảm tạ cô.

Quý Minh Noãn: ?

Cô đã làm gì đâu?

Cô chưa làm gì cả!

“Lão tiên sinh, đây là do Lục tiên sinh cát nhân thiên tướng.”

Quý Minh Noãn rất sợ cụ Lục đặt hi vọng lên cô, vì rất nhanh ông ấy lại thất vọng nữa thôi.

Bởi vì cô vốn không có tác dụng xung hỉ!

Cô chỉ vô duyên vô cớ làm mèo chiêu tài, có được khối tài sản kếch xù thôi!

Lục lão tiên sinh suy sụp nhắm mắt, dường như đọc hiểu ý của Quý Minh Noãn, gật đầu: “Đủ rồi, vậy đã đủ rồi!”

Dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên thằng bé tỉnh lại trong hai tháng nay.

Cho dù nó chỉ hồi quang phản chiếu, ông ấy cũng mãn nguyện rồi.

Quý Minh Noãn cũng không biết nên đáp thế nào, chỉ an ủi: “Lục lão tiên sinh, ông cũng phải giữ gìn sức khỏe.”

Cô thật sự không an ủi được, bây giờ cho người ta càng nhiều hy vọng, tương lai sẽ nhận bấy nhiêu đả kích, hơn nữa Lục Ngôn Thâm còn là người đàn ông duy nhất của nhà họ Lục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play