"Thứ vô lương tâm, không thể bán được. Có thóc không cho cha mẹ già yếu ăn, lấy đi bán lấy tiền, vô lương tâm!"
"Hỡi các bậc cử nhân, xin hãy làm chủ cho chúng ta!"
"Một tay hốt phân, một tay bế con, nhọc nhằn nuôi nấng cả gia đình trưởng thành. Hiện tại liền không quan tâm cha mẹ già yếu. Bao nhiêu năm nuôi dưỡng như vậy được sao?" Lão Trần thị chống gậy ngồi bệt xuống đất khóc.
Ngôn ngôn Xuyên liếc mắt nhìn, trên mặt hiện vẻ lạnh nhạt.
Nơi đây cách nhà cũ rất xa, chỉ e rằng là do nhị thúc hoặc tam thúc mang đến.
Tuệ Tuệ ngồi trong đống lương thực nhìn như một đứa nhỏ bụ bẫm. Bỗng nhíu mày, thừa lúc đại ca không chú ý liền trèo xuống xe.
"Trời ơi, bao nhiêu năm ơn nghĩa vậy mà không trả lại sao? Bất hiếu, thật là bất hiếu! Nuôi nấng từng muỗng cơm từng ngụm nước, vất vả bao nhiêu năm rồi." Lão Trần thị vừa khóc vừa trách móc.
Hậu duệ của vị cử nhân lập tức nói với vẻ mặt chính trực: "Đây là cách giáo dục của Vương Gia thôn sao? Bỏ mặc cha mẹ già yếu không nuôi dưỡng, dù có nói gì đi chăng nữa cũng phải chịu phạt." Có người tìm đến để nói lý, lập tức đứng thẳng người.
Trưởng thôn liếc nhìn hắn một cái, nói: "Hắn ta tay trắng ra khỏi nhà, để lại ba trăm lượng bạc, cho nhị đệ cưới túc phụ, cho tam đệ đủ tiền đi thi cử, thi đỗ tú tài, còn giúp hắn ta cưới được một nữ nhi của tú tài nữa."
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT