Bị Ôm!
Tác giả: Thư Cữu
Phạn Tây Lai tọa lạc ở phía Tây Đế Đô, được xây dựng bởi giới quý tộc với nguồn vốn khổng lồ, vì vậy nơi đây trở thành học viện danh giá bậc nhất. Đa số học viên trong trường là công tử và tiểu thư của các gia tộc quyền thế, trong khi tầng lớp bình dân chỉ chiếm một phần ba số học viên.
Nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến Hạ Sinh – một kẻ nghiện chụp ảnh em trai. Giờ phút này, cậu chỉ chăm chú lật xem những bức ảnh mà mình đã điên cuồng chụp đêm hôm ấy, sau khi đứa em trai Kỳ Diệu của mình lộ ra hình thái phản tổ.
Mỗi bức ảnh đều là hình một chú mèo con trắng muốt, đôi mắt xanh thẳm cùng bốn móng vuốt hồng nhạt. Nó ngoan ngoãn cuộn tròn trên giường, tùy ý để anh trai vuốt ve.
Tất nhiên, đây không phải là hình thái chiến đấu của Kỳ Diệu. Khi chiến đấu, nó biến thành một con báo trắng lớn hơn mèo con mấy lần, trên người có vài sọc xám, phần đuôi còn hơi ánh lên sắc đỏ.
Nhưng với Hạ Sinh mà nói, bất kể Kỳ Diệu trông như thế nào, đó vẫn là đứa em trai đáng yêu của cậu – dù sự thật là, nếu nó muốn, nó có thể xé xác cậu trong một nốt nhạc.
Không biết đã trôi qua bao lâu, phi thuyền chở cậu bắt đầu hạ độ cao. Từ cửa sổ, Hạ Sinh có thể nhìn rõ những tòa nhà cao tầng san sát, trong đó có một tòa tháp sắt thép vươn thẳng lên trời cao. Đó chính là dấu hiệu rõ ràng nhất cho thấy cậu đã đến Đế Đô.
Hạ Sinh bước xuống phi thuyền cùng mọi người, cẩn thận kéo hành lý theo bên mình. Dù thế giới này có dịch vụ vận chuyển hành lý tức thời đến điểm đến, nhưng với tư cách là một người đến từ thế kỷ 21 trên Trái Đất, cậu vẫn quen với việc tự mang theo hành lý của mình mỗi khi ra ngoài.
Có thể nói, đây cũng xem như một dạng ám ảnh cưỡng chế.
Thực ra, theo kế hoạch ban đầu, cậu muốn quay về Phỉ Thành để cất hành lý trước rồi mới đến Đế Đô báo danh. Nhưng theo lời thím Trang nói, Phạn Tây Lai có quy định riêng: bất kỳ tân sinh nào nhận được giấy báo trúng tuyển đều phải đến trường báo danh trong vòng một tuần.
Trước đó, Hạ Sinh đã trì hoãn mấy ngày để đến Phỉ Thành viếng thăm phần mộ của cha mẹ, lại ở Hà Thành chơi thêm hai ngày. Bây giờ, bất tri bất giác đã là hạn chót để nhập học. Mà khoảng cách từ Hà Thành đến Đế Đô cũng rất xa, dù đi phi thuyền cũng mất một khoảng thời gian dài, thế nên tốt nhất là báo danh trước rồi tính tiếp.
Dưới sự hướng dẫn của hệ thống trí tuệ nhân tạo, Hạ Sinh nhanh chóng tìm được phi thuyền chuyên dụng chở tân sinh đến học viện Phạn Tây Lai.
Dần dần, những tòa nhà cao tầng lùi lại phía sau, cho đến khi hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt. Cuối cùng, phi thuyền đáp xuống bãi đỗ ngay bên phải cổng chính học viện.
Hạ Sinh kéo hành lý bước xuống, ngay lập tức bị thu hút bởi đám đông lố nhố phía trước. Phần lớn bọn họ đều ăn mặc sang trọng, khí chất bất phàm, nhưng không mang theo vẻ ngạo mạn của đám công tử ăn chơi mà cậu từng biết ở thế kỷ 21. Có lẽ vì họ đã được nuôi dạy trong môi trường quý tộc, nên dù tự hào về thân phận, họ vẫn giữ được thái độ lịch sự tối thiểu với người khác.
Tất nhiên, không phải ai cũng như vậy. Vẫn có một số kẻ tôn sùng rạch ròi đẳng cấp giàu nghèo, nhưng Hạ Sinh chỉ cần tránh xa là được.
Sau khi hỏi thăm đường đi, cậu nhanh chóng kéo hành lý đến khu vực báo danh.
Quầy trực ban của phòng tiếp nhận tân sinh đang do một nữ sinh năm trên phụ trách. Khi nhìn thấy Hạ Sinh kéo theo cả hành lý đến báo danh, cô ấy hơi ngẩn ra, có vẻ rất bất ngờ.
Bởi vì đây là lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu trực ban, cô ấy thấy có người đến báo danh mà còn mang theo hành lý.
“Cậu là Trang Hạ Sinh đúng không? Thuộc khoa nào?” Cô nàng lật danh sách trên thiết bị trí não, chuẩn bị điền thông tin của cậu.
“Vâng, tôi là Trang Hạ Sinh, thuộc khoa Y.” Hạ Sinh nghiêm túc trả lời. Cậu biết thông tin nhập học liên quan trực tiếp đến tương lai của mình, nên không dám sơ suất.
“Không cần căng thẳng vậy đâu. Còn chỗ ở thì sao? Đã đăng ký ký túc xá chưa?” Cô nàng vừa nói vừa bấm bấm vào thiết bị của mình.
“À… chưa.” Hạ Sinh cúi đầu nhìn màn hình trí não của cô ấy. Thái độ có vẻ hơi lơ đãng của cô nàng khiến cậu lo lắng không biết liệu cô ấy có nhập sai thông tin của mình hay không.
“Đưa thiết bị cá nhân của cậu đây. Tôi cần đối chiếu dữ liệu.” Cô nàng chìa tay ra, giọng nói vẫn mang vẻ tùy ý, nhưng lại khiến Hạ Sinh cảm thấy có chút đáng tin cậy.
Hạ Sinh tháo thiết bị cá nhân trông giống như một chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, đưa cho cô ấy.
“Xong rồi! Hoan nghênh tân sinh Hạ Sinh đến với Phạn Tây Lai!” Cô nàng cười tươi rồi bất ngờ ôm lấy cậu một cái.
Khoảnh khắc đó, đầu óc Hạ Sinh trống rỗng.
Bị ôm?
Mình vừa bị ôm sao?
Hạ Sinh: “……”
Học tỷ này quá nhiệt tình rồi! Cậu phải làm sao đây?!
[Tiểu kịch trường – Hiểu lầm]
La: Ôm lấy “Hoan nghênh em đến với Phạn Tây Lai nhé, Hạ Sinh tiểu học đệ!”
Hạ: …… (mặt đỏ bừng)
Diệu: “Ca ca, anh có người yêu rồi sao?”
Vân: “Dám ngoại tình à? Mang gia pháp ra đây!”
Hạ: “!”
Vân: đẩy vào tường “XXOO!”
Hạ: “Cầu xin tha mạng! QAQ”
Tác giả có lời muốn nói:
Hắc hắc, hôm nay ra thêm chương mới!
Như thường lệ, cầu bình luận, cầu góp ý, cầu cất giữ truyện! (╯3╰)
Hôm nay phương bảo bảo vẫn viết hơi ngắn, nhưng có tận hai chương đó nha! Đừng ghét bỏ phương bảo bảo nha, ngắn gọn mà vẫn dễ thương đó ~
À mà, ngày mai bắt đầu đi học lại rồi, nên chắc cập nhật chương mới sẽ hơi trễ, khoảng tầm 1 giờ sáng nhé!
Moah moah! (╯3╰)