Dứt lời, ta đã quay về căn phòng quen thuộc, ta vừa kích động vừa vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường.

Thấy dáng vẻ này của ta, nương đi vào dịu dàng hỏi.

“Thảo nhi, sớm vậy mà đã tỉnh rồi sao?”

“Hi hi, chào buổi sáng, nương. “

Nụ cười trên mặt ta chợt tắt khi thấy chậu quần áo đang được ôm trên tay nương.

“Nương, hôm qua không phải tổ phụ nói việc trong nhà mọi người cùng làm sao?”

Nương khó xử trả lời.

“Chuyện này...bá nương của con vẫn chưa dậy, thẩm nương lại đang mang thai. Vậy nên nương đành làm vậy...”

Xem ra ta phải nghĩ thêm cách khác mới được. Trước khi đeo sọt ra ngoài hái rau, ta còn giơ lưỡi liềm trong tay lên cảnh cáo đám phụ nữ trong nhà. Nếu ai dám đánh nương, buổi tối sẽ được ăn gà.

Hạ lão bà tức đến nghiến răng.

“Nha đầu chết tiệt, ngươi đợi đấy cho lão nương.”

Sau trận ầm ĩ hôm qua, hàng xóm xung quanh đều đã biết đến danh tiếng hung dữ của ta. Ngay cả đám trẻ con đang chơi vui vẻ, nhìn thấy ta cũng sợ hãi bỏ chạy. Nhưng đối với ta đây là chuyện tốt, sau này sẽ không ai dám bắt nạt nhà ta nữa.

Làm việc cả buổi sáng, sọt cỏ heo của ta đã đầy ắp. Ngoài ra, ta còn hái được rất nhiều nấm và rau dại. Những thứ thức ăn này ta quyết chia một nửa cất vào không gian, nghĩ tới mình có chỗ bí mật để cất trữ lương thực. Ta vui vẻ vừa đi vừa ngâm nga hát.

Chưa vào tới cửa, đã nghe thấy tiếng mắng nhiếc của Đại nương vang lên từ bên trong.

“Con nha đầu đó chết ở đâu rồi, đợi nó lấy cỏ cho heo về xong thì heo cũng chết đói rồi.”

Hạ lão bà nghe vậy cũng mắng theo.

“Tốt nhất là nó chết ở trong núi luôn đi. Đám thú hoang sao không ăn thịt con nha đầu độc ác đó đi.”

Bàn tay đang đẩy cửa của ta khựng lại, chết ở trong núi...ta đúng là đã chết một lần rồi. Nếu không phải nhờ chàng thư sinh đem ta đi chôn. E rằng ta đã bị thú hoang ăn đến không còn một chiếc xương.

Ta lẩm nhẩm lại tên chàng. Lâm Tấn. Học trò thôn Lâm gia. Huynh đang ở đâu thế?

Ta hít một hơi thật sâu, đẩy mạnh cửa ra. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ lão bà.

“Bà  muốn ta chết đến thế cơ à? Nhưng mà ta chết rồi, chắc chắn sẽ không nỡ xa bà đâu.”

Thái độ này của ta thực sự đã chọc giận Hạ lão bà, bà ta định xông tới thì Đại nương ngăn lại.

“Mẫu thân, mau để nhà lão tam ra ở riêng đi. Con nha đầu này biết đâu là thứ tai họa.”

Hạ lão bà vẫn không quá đồng ý.

“Nói nghe thì dễ, nhà lão tam đi rồi, nhiều việc như vậy ngươi làm à?”

“Chuyện này...chi bằng, thuê một bà đầy tớ về?”

Nghe nhắc tới phải bỏ tiền, bà ta như bị giẫm phải đuôi.

“Ngươi trả tiền à? Đừng có mà nằm mơ. Nhưng nếu mà bán được con nhà đầu này đi, thì có thể kiếm được năm lượng bạc.”

Đại nương toát mồ hôi lạnh, mẫu thân vui là được.

Bữa trưa hôm nay có thêm món thịt gà, đũa trong tay mọi người tranh nhau tới gắp, chỉ trong nháy mắt cái đĩa đã trống không.

Nghĩ tới đĩa thịt gà này từ đâu mà có, Hạ lão bà nổi điên cầm đôi đũa ném thẳng vào mặt ta. Nhưng vì ta phản ứng nhanh, đôi đũa bay qua ta đập thẳng vào gò má của Tứ thẩm.

Nàng ta đau đớn ôm mặt khóc, Hạ lão tứ không nhịn được oán trách mẫu thân.

“Mẫu thân, sao người lại đánh Hồng Ngọc? Nàng ấy đang mang thai đó.”

Hạ lão gia lộ vẻ không hài lòng.

“Ăn cơm mà bà cũng không yên.”

“Rõ ràng là ta đập con nha đầu thối đó, nó dựa vào cái gì mà ăn thịt.”

Hạ lão tứ cũng nhìn ta với sắc mặt không tốt.

“Tổ mẫu ngươi đánh ngươi, ngươi tránh cái gì chứ?”

“Lẽ nào tứ thúc đọc sách nhiều đến ngốc rồi sao? Ta không tránh lẽ nào đợi để bị đánh?”

“Con nha đầu chết tiệt nhà ngươi...”

“Chuyện của tổ mẫu với tứ thẩm, sao lại kéo ta vào chứ? Mặt tứ thẩm đâu phải do ta đánh.”

Tử thẩm vẫn ôm mặt khóc không ngừng, nàng ta nghĩ, hôm nay không thể để cho qua như thế này được. Nếu không họ sẽ thấy nàng ta dễ bị bắt nạt.

“Vô duyên vô cơ bị mẫu thân đánh...huhuhu. Ta về nhà mẹ đẻ cho rồi.”

Hạ lão tứ hoảng hốt vội giữ nàng ta lại. Sau đó quay qua nói với mẫu thân mình.

“Mẫu thân, người mau dỗ Hồng Ngọc một chút đi. Dù sao chuyện này cũng do người mà ra.”

“Vợ lão tứ, ngươi làm gì thế, lẽ nào còn phải để bà mẹ chồng này tạ lỗi với ngươi mới được sao?”

Tứ thẩm vẫn khóc nức nở, luôn miệng nói không còn mặt mũi nào sống nữa. Tỏ ý chuyện này nhất quyết không bỏ qua.

Nhà lão đại, nhà lão nhị vẫn tập trung ăn cơm, không có ý định quan tâm, chỉ vừa ăn vừa xem kịch.

Thấy cảnh này ta chỉ khẽ nhếch miệng cười khinh bỉ trong lòng. Ha, đây chính là người nhà Hạ gia, tư lợi ích kỷ, tình thân lạnh nhạt.

Tứ thẩm đã khóc đến mức ngất đi, Hạ lão tứ thấy vậy thì không nhịn nữa, hắn tức giận nói.

”Cha, mẫu thân, ra ở riêng đi.”

Hai phu thê Hạ gia nghe lời này thì sắc mặt hết xanh lại trắng, không thể ngờ người nói ra câu này lại là lão tứ, đứa con mà họ yêu thương nhất.

Ta cũng khá bất ngờ khi nhà tứ thúc cũng muốn ra ở riêng. Xem ra tứ thẩm làm đến mức này cũng là có mục đích.

Hạ lão bà nhìn con trai bằng ánh mắt không thể tin nổi.

“Lão tứ, đây không phải là con cầm dao đâm vào trái tim của ta sao.”

Hạ lão tứ đã quyết, hắn muốn đợi ra ở riêng rồi sẽ có thể đưa nương tử chuyển lên huyện sống. Cái thôn nghèo này, ai thích ở thì ở.

“Mẫu thân, ra ở riêng đi, con vẫn là con của người, vẫn hiếu thuận với người.”

Ta nghĩ tứ thẩm có của hồi môn nhiều, lại có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, chả trách tứ thúc muốn ra ở riêng. Như vậy cũng tốt, nếu tứ phòng có thể ra ở riêng, vậy nhà mình cũng có thể thuận lợi ra ở riêng.

Cuối cùng thì Hạ lão gia cũng lên tiếng.

“Các ngươi còn ai muốn ra ở riêng nữa?”

Hai nhà lão đại và lão nhị vội vàng lắc đầu như trống bỏi. Bọn họ nhiều con cái như vậy, nếu tách ra riêng thì sống thế nào.

“Được, vậy thì cho nhà lão tam và lão tứ ra ở riêng đi.”

“Lão gia! Sao nhà lão tam cũng cho ra ở riêng?”

Hạ lão gia không muốn nhiều lời nữa.

“Quyết định như vậy đi.” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play