Tôi ở lại  viện theo dõi ba ngày, ba mẹ và vợ chồng chú Lục đều không chịu trở về. 

Bọn họ đều ăn ngủ ở bệnh viện, thay phiên nhau chăm sóc tôi. 

Tôi cảm thấy rất ngại, nếu là ba mẹ mình thì cũng đành nhưng chú Lục và dì Vương đối xử với tôi quá tốt, nên tôi thật sự không quen. 

Tôi đành khuyên họ về nhà, bảo rằng mình đã ổn rồi. 

Chú Lục và dì Vương nhìn nhau, sắc mặt đều có chút kỳ lạ. 

Dì Vương không thích sự xa cách của tôi nói: 

- Từ Tuế à, con thật sự đã quên Lục Cẩn Niên rồi sao? Con chính là con dâu của bọn ta mà, bọn ta chăm sóc con là lẽ đương nhiên. 

Tôi cười khổ nói: 

- Rốt cuộc Lục Cẩn Niên là ai ạ? Chẳng lẽ con là vợ anh ta sao? 

Chú Lục kiếm được cơ hội để nói với tôi về chuyện giữa tôi và Lục Cẩn Niên: 

- Đúng thế, hai đứa sắp đính hôn rồi, chỉ có chút sự cố… 

Kể xong chuyện tiệc đính hôn, chú Lục còn không quên kể lại những chuyện hồi nhỏ, như tôi cùng Lục Cẩn Niên cùng nhau dắt chó đi dạo, trêu mèo hay leo núi trèo cây. 

- Năm đó lúc hai đứa bảy tuổi, hai gia đình chúng ta cùng đi biển, rồi con không may bị sóng cuốn trôi…Lục Cẩn Niên không do dự liền nhảy xuống ôm lấy con. Nếu không có nhân viên cứu họ tới cứu thì hai đứa chắc đã…  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chú Lục vừa nói  vừa quan sát sắc mặt của tôi, ông ấy hy vọng tôi sẽ nhớ lại. 

Tôi cười nhạt một cái, nhưng không nhớ gì về chuyện đó, hoàn toàn không nhớ chút nào. 

Chú Lục lo lắng, còn dì Vương thì thở dài:

- Có phải vì tức giận quá mức mà tạm thời quên đi không? Từ Tuế à, con cứ yên tâm dưỡng bệnh, đừng tức giận quá nhé. 

Tôi đâu có tức giận đâu, tôi chẳng quen cái người tên Lục Cẩn Niên, sao lại phải tức giận chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play