Tôi và Lục Cẩn Niên là thanh mai trúc mã, cùng nhau cười đùa cùng nhau nghịch ngợm, cùng nhau đi học mà lớn lên, bất kể từ mẫu giáo cho đến khi lên đại học thì chúng tôi đều sẽ học cùng một trường.
Mọi người đều cho rằng chúng tôi là một cặp trời sinh, tất cả bạn bè và người thân đều tin chắc rằng chúng tôi sẽ cùng nhau bước vào lễ đường.
Thậm chí Lục Cẩn Niên cũng đã thề độc, rằng anh chỉ lấy một mình tôi mà thôi.
Ngoài tôi ra thì anh chẳng quan tâm đến bất kỳ cô gái nào khác, kể cả cô em khóa dưới là Lê Hiểu Hiểu.
Lê Hiểu Hiểu là người đã xen vào cuộc sống của chúng tôi vào bảy năm trước, khi đó tôi và Lục Cẩn Niên đang học năm thứ hai đại học, còn Lê Hiểu Hiểu mới là sinh viên năm nhất.
Cô ta đến từ một làng quê nghèo ở vùng núi, cách ăn mặc đơn giản không trang điểm nhưng lại không hề có vẻ quê mùa, vì đôi mắt của cô ta rất sáng, nó sáng rực rỡ như những vì sao trên bầu trời đêm.
Cô ta đã dùng đôi mắt sáng lấp lánh ấy nhìn Lục Cẩn Niên, chỉ vì khi bị chủ siêu thị nghi ngờ cô ta là kẻ ăn cắp, Lục Cẩn Niên đã lên tiếng bênh vực và giúp cô ta thoát khỏi rắc rối.
Tuy Lục Cẩn Niên không thích cô ta.
Anh không thích bữa sáng mà cô ta mang đến, không thích cô ta đưa nước uống cho anh sau các trận đấu, không thích chiếc ô cô ta cầm trong cơn mưa, càng không thích cô ta mang vẻ mặt tội nghiệp đáng thương bảo rằng chỉ muốn cảm ơn anh và không có ý gì khác. ( truyện trên app T•Y•T )
Cô ta đã không có ý đồ gì với anh trong suốt bảy năm.
Ngay cả khi tốt nghiệp rồi, cô ta vẫn làm việc ở gần công ty của chúng tôi…chỉ để có thể gặp Lục Cẩn Niên mỗi ngày và nhìn anh một cái.
Cô ta thật sự là một người ngoan cố.
Nhưng Lục Cẩn Niên là của tôi.
Ít nhất thì trước khi Lục Cẩn Niên bước lên sân khấu thì anh vẫn là của tôi.