Mặc dù mức độ trao đổi chất của Cung Việt đã giảm xuống mức thấp nhất, nhưng Diệp Thiểm Thiểm vẫn cảm thấy, với tính sạch sẽ của hắn, chắc chắn hắn không thể chịu đựng được chút bẩn thỉu nào. Vì vậy cậu lấy nước, dùng khăn ấm lau người cho Cung Việt một cách cẩn thận.
Lau sạch từng ngón tay, Diệp Thiểm Thiểm hôn lên móng tay hơi trắng bệch của Cung Việt: "Anh, em đi tắm đây, mười phút nữa sẽ quay lại, đợi em ngủ cùng nhé."
Không đợi Cung Việt trả lời, khóe miệng Diệp Thiểm Thiểm vẫn giữ nụ cười, đi vào phòng tắm. Cởi hai cúc áo sơ mi, ánh mắt cậu vô tình lướt qua gương, rồi dừng lại.
Nhìn mình trong gương, động tác cởi cúc áo của cậu chậm dần.
Bước nửa bước về phía trước, Diệp Thiểm Thiểm cúi người, ghé sát vào gương, đưa tay sờ lên khóe miệng cứng đờ, lẩm bẩm: "Không đẹp chút nào." Giọng điệu có chút bực bội, ngón tay cậu lại xoa ra ngoài nửa tấc, chạm vào lúm đồng tiền hiện ra vì nụ cười, dùng đầu ngón tay chọc chọc, chê bai bản thân: "Cười giả tạo."
Dùng đầu ngón tay xóa đi nụ cười của mình, Diệp Thiểm Thiểm nói với chính mình trong gương, giọng rất thấp, nói cũng vô cùng chậm: "Anh ấy đang ở bên ngoài, nên bây giờ không cần giả vờ nữa, cũng không cần cười nữa, anh ấy vẫn còn ở đây."
Câu nói này, giống như trong nháy mắt, đã đục thủng một lỗ hổng trên bức tường cao mà cậu xây dựng để che giấu hoàn toàn cảm xúc của mình. Trong khoảnh khắc, nỗi buồn, bất an, sợ hãi, tất cả những cảm xúc như nước không thể quay đầu lại đều tràn ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT