Cung Việt dắt Diệp Thiểm Thiểm xuống lầu. Diệp Thiểm Thiểm cúi đầu ủ rũ, cảm thấy kế hoạch bỏ nhà ra đi của mình thật thất bại, nhanh chóng bị bắt tại trận. Cậu nghiêm túc suy nghĩ, rồi quyết định thuận theo thời thế, chủ động nhận lỗi để được khoan hồng.
Vì vậy, cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Cung Việt để gây sự chú ý. Khi Cung Việt quay đầu lại nhìn, Diệp Thiểm Thiểm nhanh chóng đứng thẳng, lập tức nhập vai:
"Báo cáo cảnh sát, lúc em ra khỏi nhà, em đã ăn sáng xong rồi mới đi xe của nhà mình đến đây. Trên đường đi em đã ăn một que, à không, một hộp kem, chơi vài ván Super Mario, nhưng vì Từ Lạc Dương nói em ăn gian nên em không chơi nữa, em không có chơi ăn gian thật mà.”
Nói đến vấn đề này, trước đó cậu chưa cảm thấy gì, bây giờ lại thấy hơi tủi thân. Nhưng Cung Việt không nói gì, Diệp Thiểm Thiểm đành phải nuốt nỗi ấm ức vào trong, tiếp tục báo cáo: "Sau đó em xem hai tập phim hoạt hình, lúc anh đến, em đang chơi một trò chơi điện tử."
Nói xong, cậu cẩn thận liếc nhìn Cung Việt, nhanh chóng bổ sung một câu: "Vẫn chưa chơi xong."
Chỉ cần thêm mười phút nữa là cậu có thể chơi xong rồi, tại sao hôm nay lại không bị kẹt xe chứ?
Nghĩ lại không còn làm gì khác, cuối cùng Diệp Thiểm Thiểm kết luận: "Em không nên bỏ nhà đi chơi." Thái độ vô cùng thành khẩn, vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT