Diệp Thiểm Thiểm vẫn giữ tư thế ngồi trên người Cung Việt, cậu lướt xem bình luận, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu cảm thấy những fan này là fan giả. Cậu chẳng cảm nhận được cái gọi là "tình cảm ấm áp và sức mạnh vô tận từ fan hâm mộ" mà Từ Lạc Dương đã nói chút nào cả.
Cọ cọ vào cổ Cung Việt, Diệp Thiểm Thiểm tiếp tục lướt điện thoại, rồi ngón tay cậu bỗng dừng lại.
[Á á á á sau khi nghiên cứu kỹ cái quả cầu màu vàng dạ quang đựng khoai lang kia, tôi kinh ngạc phát hiện ra nó có đến ba lớp! Lớp ngoài cùng là thủy tinh, lớp giữa là vàng, lớp trong cùng là ngọc bích vàng! Các bạn không nhìn nhầm đâu! Tôi cảm thấy mình sắp mù mắt rồi!! Chạy vòng quanh thôi! Với cả! Sau này bảo vật gia truyền cho con trai tôi, cháu trai tôi chắc chắn là nó rồi! Nhưng mà, rốt cuộc Thiểm Thiểm nhà tôi làm thế nào mà lại biến mấy thứ tốt đẹp này thành... thứ khó diễn tả thành lời như vậy?]
[Tôi có thể nói là ba tôi suýt nữa thì vứt cái hộp đi không? Ông ấy nói để thứ này trong nhà nhìn chói mắt! May mà tôi chạy lon ton ra thùng rác nhặt lại! Dù sao cũng là đồ Thiểm Thiểm tặng, tôi định để đầu giường ngắm mỗi ngày!]
Đọc hết bình luận, Diệp Thiểm Thiểm tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên, sau đó vòng hai tay ôm chặt cổ Cung Việt, rên rỉ giả vờ khóc hai tiếng.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy eo mình được hai tay Cung Việt ôm lấy – thành công thu hút sự chú ý!
"Thiểm Thiểm?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT