Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiểm Thiểm mới sực nhớ ra mình không phải đang ở căn nhà lớn giữa trung tâm thành phố mà là ở ngoại ô. Nếu đợi Lâm Hạ Thiên đến đây thì chắc trời cũng tối mất. Vì vậy cậu bèn gọi điện cho Lâm Hạ Thiên, bảo anh ta đợi cậu đến đón.

Tuy nói là cậu đi đón, nhưng thực ra là tài xế nhà cậu lái xe đưa cả hai người đi. Vì là buổi chiều, không phải giờ cao điểm nên đường khá thông thoáng, không lâu sau đã đến Công ty Giải trí Dữu Lê.

Đi cùng Lâm Hạ Thiên từ bãi đậu xe ngầm lên bằng thang máy, Diệp Thiểm Thiểm vẫn còn tò mò: "Anh nghĩ Trịnh Đông tìm tôi có chuyện gì nhỉ?" Không lẽ là lâu ngày không gặp nên muốn gặp mặt? Trịnh Đông rảnh rỗi vậy sao?

Diệp Thiểm Thiểm là một diễn viên không yêu nghề lắm, cậu không có thông báo, không có đại ngôn, không có lịch trình, nên dù có chuyện gì, Trịnh Đông cũng sẽ nói với Lâm Hạ Thiên trước - coi như là báo cáo với Cung Việt một tiếng, rồi Lâm Hạ Thiên mới chuyển lời cho cậu. Vì vậy, đã lâu rồi Diệp Thiểm Thiểm không gặp người đại diện của mình.

Đang nói thì thang máy dừng ở tầng một. Nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, Diệp Thiểm Thiểm theo bản năng nhìn qua, thấy người bước vào đeo kính râm, che gần hết khuôn mặt, nhưng cậu cảm thấy có chút quen mắt.

"Lạc Dương!"

Diệp Thiểm Thiểm vừa gọi tên thì Từ Lạc Dương cũng vừa tháo kính râm xuống, ngạc nhiên nói: "Thiểm Thiểm!"

Lâm Hạ Thiên đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy giống như hai đứa trẻ mẫu giáo tình cờ gặp nhau, vui vẻ gọi tên nhau chào hỏi. Vừa nghĩ đến đó, hai người kia đã bắt đầu trò chuyện.

"Sao cậu lại đến công ty? Không phải cậu là rồng thần sao?"(App T-Y-T)

"Hả? Rồng thần gì cơ?"

"Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi ấy, mà đầu của cậu tôi cũng lâu rồi không thấy, cũng hơi nhớ đấy." Từ Lạc Dương vừa nói vừa tự cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Chậm nửa nhịp mới hiểu ý của cậu ấy, Diệp Thiểm Thiểm hào phóng đưa đầu ra: "Nhìn đi nhìn đi, cho nhìn đầu rồng thêm vài lần này."

Kết quả không biết bị chọc trúng chỗ cười nào, Từ Lạc Dương lại cười ha hả, ngả người ra sau, nếu không phải thang máy quá chật hẹp, e rằng động tác của cậu ấy còn khoa trương hơn.

Nhìn Từ Lạc Dương cười đến sắp tắt thở, Diệp Thiểm Thiểm mang theo vẻ mặt thương hại, thầm than trong lòng, quả nhiên mỗi người trầm tĩnh đều sẽ đi kèm thêm đứa bạn khùng điên. Cậu tự nhận mình thông minh bình tĩnh, còn người đang cười không ngừng trước mặt này, dĩ nhiên chính là đứa bạn khùng điên đó rồi.

Không lâu sau thang máy đã đến nơi, Từ Lạc Dương lướt qua lịch trình trên điện thoại, phát hiện hôm nay hiếm khi rảnh rỗi: "Thiểm Thiểm, cậu đến tìm Trịnh Đông đúng không? Tôi nói cho cậu biết, tôi phát hiện ra một quán ăn tư gia rất ngon, có muốn đi thử không?"

"Được chứ!" Vừa nghe đến đồ ăn ngon, Diệp Thiểm Thiểm vội vàng đồng ý, mỗi lần Từ Lạc Dương giới thiệu món ăn nào, cậu đều thấy ngon không tả nổi.

Quan trọng là chắc tối nay Cung Việt không về ăn cơm, cậu ở nhà một mình ăn cơm cũng buồn.

Đã đến lúc bung xõa rồi!

"Vậy lát nữa tôi sẽ đặt chỗ, sau khi xử lý Trịnh Đông xong, chúng ta sẽ rút lui."

Diệp Thiểm Thiểm còn chưa kịp gật đầu thì nghe thấy một giọng nói vang lên bên cạnh: "Xử lý? Hôm nay tôi mới biết, hóa ra hai đứa luôn hợp tác với nhau để xử lý tôi à?"

Từ Lạc Dương cứng đờ người, cẩn thận quay đầu lại, thấy Trịnh Đông đang đi từ chỗ rẽ đến.

Bị bắt quả tang tại trận: "Đúng là xui xẻo mà..." Từ Lạc Dương cảm thấy thật đen đủi, ra đường không thuận lợi, chỉ đành nặn ra nụ cười công nghiệp với người đại diện của mình: "Chào anh Trịnh." ( app TYT - tytnovel )

Kết quả Diệp Thiểm Thiểm không chút lưu tình vạch trần cậu ấy: "Lạc Dương, anh đừng cười như vậy, giả tạo quá!" Là bạn bè thì phải dám chỉ ra khuyết điểm của đối phương.

"..." Từ Lạc Dương cạn lời, chúng ta là đồng đội mà, sao có thể bán đứng đồng đội như vậy chứ!

"Phụt." Trịnh Đông vẫn không nhịn được cười, anh ấy cảm thấy, hình như khả năng nói chuyện làm người khác nghẹn họng mà không hề tự biết của Diệp Thiểm Thiểm lại tăng level rồi. Cười xong, anh ấy vẫy tay: "Đi thôi mấy đứa nhỏ, đi theo đại ca nào."

Hai "đứa nhỏ" ngoan ngoãn đi theo, một đường đến văn phòng của Trịnh Đông. Kết quả vừa bước vào, Diệp Thiểm Thiểm đã hắt hơi một cái thật to, đôi mắt rưng rưng nhìn Trịnh Đông: "Anh Trịnh, có thể mời quý cô hoa bách hợp ra ngoài được không? Em thật sự—" Vừa nói vừa hắt hơi thêm hai cái nữa, nói đứt quãng: "Thật sự không chịu nổi mùi hương của nó!"

Cậu ở phía trước hắt hơi, Từ Lạc Dương từ lúc nghe thấy cái tên "quý cô hoa bách hợp" đã cười không ngừng. Vì vậy, hình ảnh tại hiện trường là một người cười ha hả, một người hắt hơi, bản song tấu độc đáo khiến mặt Trịnh Đông đen lại.

Lâm Hạ Thiên vẫn nhanh tay hơn, bước lên trước bê bó hoa bách hợp ra ngoài. Trịnh Đông lại đi mở cửa sổ, không khí lưu thông, mùi hương không còn nồng nặc nữa, Diệp Thiểm Thiểm mới ngừng hắt hơi, chỉ là nước mắt đã chảy ra, đầu mũi cũng hơi đỏ, trông khá đáng thương.

Trịnh Đông hắng giọng, nhìn khuôn mặt uất ức kia, cảm thấy có lỗi vô cùng: "Vì cậu đến nên anh đã dọn hết hoa ra ngoài rồi, không biết ai lại mang bó hoa bách hợp này vào đây nữa." Quản lý Diệp Thiểm Thiểm hơn một năm, anh ấy biết cậu không ngửi được mùi hoa nồng, ngửi vào sẽ hắt hơi liên tục như vừa rồi, nhìn mà muốn chịu tội thay cậu.

Diệp Thiểm Thiểm xua tay: "Không sao đâu anh Trịnh, đợi em đi rồi anh lại mang vào, vẫn rất thơm mà." Chỉ là mùi hương nồng nặc lọt qua mũi cậu sẽ tăng mùi lên gấp bội, cậu hơi không chịu nổi. Nói rồi cậu nhận lấy khăn giấy Từ Lạc Dương đưa: "Xì" một tiếng lau nước mũi.

Thấy Diệp Thiểm Thiểm đỡ hơn rồi, Trịnh Đông mới bắt đầu vào chủ đề chính.

"Hôm nay cậu đột nhiên lên hot search, tôi còn đang thắc mắc, tôi không bỏ tiền mua hot search cũng không mua thủy quân, sao cậu lại lên được. Kết quả sau khi xem thì phát hiện là trailer thứ hai của phim “Hiệp Khách Truyện” được tung ra, trong đó thời lượng cảnh quay của một mình cậu bằng với tổng thời lượng của cả ảnh đế và ảnh hậu cộng lại, có thể nói cho tôi biết có câu chuyện gì đằng sau không?"

Trước đó Trịnh Đông có việc ra nước ngoài, sáng nay vừa về đã bị tin tức này oanh tạc. Nhưng đến giờ vẫn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nên bèn vội vàng gọi người trong cuộc đến hỏi cho rõ.

Trên đường đi, sau khi nghe Lâm Hạ Thiên giải thích, Diệp Thiểm Thiểm đã nắm được đại khái sự việc, nên trực tiếp thuật lại lời của Lâm Hạ Thiên.

"Lúc trước em theo đoàn phim quay ở trên núi, Cung Việt có việc tìm em, liền điều trực thăng đến đón em. Lúc đó mọi người trong đoàn phim đều thấy, chắc là đạo diễn đã biết được tình hình đại khái, nên mới tăng thêm nhiều cảnh quay cho em như vậy."

"Đạo diễn Ninh?" Bộ phim này vẫn là do Trịnh Đông liên hệ giúp Diệp Thiểm Thiểm, nên anh ấy nhớ rõ mối quan hệ nhân vật, anh ấy suy nghĩ một chút: "Tôi thấy đạo diễn đó chắc là nhắm vào Cung thị đằng sau cậu. Năm ngoái nghe người ta nói, ông ta đang chuẩn bị một bộ phim lớn, nhưng cần đầu tư quá nhiều tiền, cốt truyện lại không hay, nên vẫn chưa kêu gọi được đủ vốn."

"Vậy là ông ta muốn thông qua Thiểm Thiểm để lôi kéo đầu tư từ Cung thị?" Từ Lạc Dương chen vào một câu: "Kịch bản mà anh nói em đã xem qua, cơ bản là không hiểu gì, câu chuyện cũng rất lộn xộn, chỉ có nhân vật là tạm được. Nói chung là em phải cố gắng lắm mới xem hết được, hoàn toàn có thể tưởng tượng được sau khi quay ra sẽ thảm hại đến mức nào."

Nói rồi cậu ấy nhấn mạnh: "Thiểm Thiểm, cậu đừng để bị lừa đấy! Có tiền cũng không thể tiêu hoang như vậy. Phim thì chúng ta càng không thể nhận bừa."

Vì cậu ấy lớn hơn Diệp Thiểm Thiểm vài tuổi, lại ra mắt sớm, luôn cảm thấy Diệp Thiểm Thiểm lúc thông minh thì thông minh quá mức, nhưng lại thường xuyên ngốc nghếch, đứng ngoài đường sẽ bị lừa ngay, nên luôn lo lắng đủ điều.

Diệp Thiểm Thiểm gật đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Từ Lạc Dương: "Tôi trông giống người ngốc như vậy sao?"

Từ Lạc Dương cũng rất kinh ngạc: "Chẳng lẽ cậu không phải người ngốc như vậy à?"

"..." Cảm thấy cuộc trò chuyện này không thể tiếp tục được nữa, Diệp Thiểm Thiểm định tuyệt giao với Từ Lạc Dương mười giây, bèn nhìn về phía Trịnh Đông: "Chỗ em thì anh chặn, còn chỗ Cung Việt, chắc sẽ không biết chuyện này đâu." Đội ngũ trợ lý hùng hậu của Cung Việt chắc chắn sẽ làm một bản báo cáo đánh giá chi tiết, phát hiện không kiếm được nhiều tiền thì sẽ trực tiếp bác bỏ.

Dù sao trong mắt Cung Việt, kiếm được ít tiền cũng đồng nghĩa với việc thua lỗ, điều này trái với nguyên tắc của hắn.

"Vậy thì tốt." Trịnh Đông gật đầu, anh ấy nói nhiều như vậy chỉ là muốn cảnh báo trước cho Diệp Thiểm Thiểm: "Vậy là đến chuyện thứ hai." Anh ấy nhìn Diệp Thiểm Thiểm với vẻ mặt nghiêm túc, hỏi cậu: "Cậu có muốn nổi tiếng không?"

Diệp Thiểm Thiểm bị câu hỏi này làm cho ngơ ngác: "Hả?" Biểu cảm ngây ngốc có thể được thêm vào bộ sưu tập biểu cảm phong phú.

"Ý tôi là, trước đây cậu luôn không có độ nổi tiếng, năm ngoái tuy đã vào đoàn phim của Lạc Dương, nhưng cậu lại chọn đóng vai chỉ xuất hiện một cái bóng lưng, lại chỉ có một cảnh quay! Điều này chẳng khác nào chưa từng đóng phim cả."

Bị nói như vậy, Diệp Thiểm Thiểm không phục: "Đó không phải là bóng lưng, rõ ràng là bóng nghiêng! Bóng nghiêng! Bóng nghiêng!" Chuyện quan trọng phải nhấn mạnh ba lần.

Vai diễn đó là do cậu lựa chọn kỹ càng, thiết lập nhân vật là một người bí ẩn, nắm trong tay tổ chức tình báo lớn nhất thiên hạ, nghe đồn dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng người từng gặp rất ít. Từ Lạc Dương đóng vai công tử nhà giàu đến bái kiến người này, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhìn thấy một bóng nghiêng dưới ánh nến qua lớp màn che. Nhưng chính bóng nghiêng này cũng khiến Từ Lạc Dương trong phim nhớ mãi không quên.

Tuy nhiên, vai diễn này không chỉ không lộ mặt, mà còn không có lời thoại, giao tiếp với công tử nhà giàu từ đầu đến cuối đều dùng giấy bút. Tóm lại là rất bí ẩn, và thứ Diệp Thiểm Thiểm thích chính là thích sự bí ẩn này.

Từ Lạc Dương vẫn đứng bên cạnh ủng hộ: "Đúng vậy anh Trịnh, rõ ràng là bóng nghiêng! Hơn nữa Thiểm Thiểm rất nghiêm túc đóng vai này, diễn cũng rất tốt." Nửa câu trước còn đang cười, nửa câu sau cậu ấy liền như gà mẹ bảo vệ gà con, không đồng ý Trịnh Đông coi thường vai diễn này của Diệp Thiểm Thiểm.

"Không sợ cười nhiều sẽ ngốc sao? Đừng gây rối nữa!" Trịnh Đông trừng mắt nhìn Từ Lạc Dương một cái, rồi quay lại nhìn Diệp Thiểm Thiểm, tiếp tục nói: "Bộ phim thứ hai của cậu đã có tiến bộ, nhìn tình hình của đạo diễn Ninh này, nam ba thì không thể, nhưng chắc là sẽ nâng cậu lên nam bốn. Tuy nói là những năm gần đây tác phẩm của đạo diễn Ninh ngày càng kém chất lượng, nhưng danh tiếng vẫn còn đó, cộng thêm Nghiêm ảnh đế và Mai ảnh hậu cũng tham gia, độ hot chắc chắn sẽ rất khá."

Thấy Diệp Thiểm Thiểm có vẻ hiểu mà cũng chưa hiểu, anh ấy tóm tắt một câu: "Vì vậy, cậu sẽ sớm nổi tiếng thôi."

Lần này Từ Lạc Dương đứng về phía Trịnh Đông: "Không nói đến diễn xuất gì cả, chỉ cần dựa vào khuôn mặt mà phẫu thuật thẩm mỹ cũng không làm được này của cậu, thì cậu nhất định sẽ nổi tiếng!"

Trịnh Đông liếc Từ Lạc Dương một cái, không cãi lại, quay sang hỏi Diệp Thiểm Thiểm một cách nghiêm túc: "Vì vậy, lần này tôi muốn hỏi cậu, cậu có muốn nổi tiếng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play