Cầm loa nhỏ trên tay, đạo diễn Trương nhìn Diệp Thiểm Thiểm từng bước đi ra, khó khăn lắm mới đưa ra được một lời nhận xét chân thành: "Quả nhiên mắt chọn diễn viên của tôi rất tốt."
Diệp Thiểm Thiểm bước ra từ phòng thay đồ, giống như một vị vương hầu công tử vượt thời gian ngàn năm. Tóc cậu đen như mực, đội ngọc quan, mặc trường bào màu trắng ánh trăng phức tạp, màu sắc rất nhã nhặn, bên hông đeo một miếng ngọc bội hình rồng cuộn, vảy rồng móng vuốt sống động như thật.
Dáng đi của Diệp Thiểm Thiểm lúc này rất đẹp, mỗi bước chân như được đo đạc cẩn thận, nhịp điệu đều đặn, dáng đi vững vàng, ngọc bội bên hông cũng không hề lay động theo bước chân, giống như thật sự bước ra từ chốn thâm cung.
Đứng cách đạo diễn Trương vài bước, Diệp Thiểm Thiểm liếc nhìn ông ấy, sau đó khẽ gật đầu: "Hân hạnh gặp mặt, ta là tam hoàng tử, Kỷ Linh Vân." Giọng nói lúc này không phải giọng thật của cậu, mang theo âm điệu trong trẻo như ngọc thạch va vào nhau, ngay cả giữa các chữ khi nói ra cũng có một nhịp điệu đặc biệt.
Đạo diễn Trương nhìn người đang khom mình hành lễ trước mặt, thậm chí không biết nên đáp lại thế nào - bởi vì phản ứng đầu tiên của ông ấy lại là: Lão nô không dám nhận.
Cảm thấy nếu thật sự nói ra câu đó, thì cả đời anh minh của mình coi như bỏ.
Vẫn là Từ Lạc Dương mới vào không lâu bước tới trước, cậu ấy đã trang điểm xong, trên người cũng mặc trang phục diễn xuất, bộ thường phục màu vàng sáng của thái tử được thêu hình rồng. Từ Lạc Dương nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Kỷ Linh Vân, nở nụ cười chân thành: "Tam đệ, đệ đến muộn rồi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play