Sau buổi trưa, nhiệt độ đã dần tăng lên, sương mù trong rừng cũng tan biến hết, từ xa xa có thể nghe thấy tiếng chó săn vang vọng.
"Điều hấp dẫn nhất của việc đi săn đối với chú chính là quá trình truy đuổi. Nhìn con mồi bị nhắm trúng chạy trối chết, sự hoảng loạn và sợ hãi ấy luôn khiến người ta cảm thấy khoái trá." Cung Trạch cưỡi trên lưng ngựa, khẩu súng săn đeo sau lưng, vẻ mặt thư thái.
"Mấy năm nay, chú thích đi săn cáo đỏ nhất. Cáo đỏ thường xuất hiện vào lúc hoàng hôn và sáng sớm, chúng rất nhạy bén và giỏi che giấu dấu vết, chó săn thông thường không thể đuổi theo kịp. Nhưng chúng có mùi rất nặng, nên chỉ cần là chó săn có huyết thống tốt và được huấn luyện kỹ lưỡng thì vẫn có thể tìm thấy chúng. Chỉ cần một phát súng là có thể lấy được một con cáo đỏ hoàn chỉnh. Trong bộ sưu tập của chú, có mấy con cáo được bảo quản rất tốt, rất tinh xảo, có dịp chú sẽ cho con xem."
Ngựa bước qua bụi cây thấp, khiến thân hình của Cung Việt khẽ lắc lư. Hắn điềm nhiên gật đầu: "Kỹ thuật săn bắn của chú rất giỏi, con đã nghe nhiều người khen ngợi."
Rồi hắn nói tiếp: "Con nhớ chú từng đến khu săn cáo cổ ở North Yorkshire, Anh Quốc với ông Karic rồi phải không?"
Cung Trạch gật đầu, nụ cười hiện ra: "Karic cũng thích săn bắn, nên chú đã đi săn với ông ta vài lần. Nhưng giờ sức khỏe ông ta không còn tốt nữa, dù già rồi nhưng vẫn bám lấy quyền lực không chịu buông, thật khiến người ta phiền lòng."
Cung Trạch cười nhìn Cung Việt: "Nhưng những chuyện này không cần vội, con còn trẻ, phải biết nhẫn nại."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play