Dịch: Kình Lạc
Gió lớn rít gào, đẩy tung cửa đập mạnh vào tường, trong ống khói phát ra tiếng ù ù trầm thấp hệt như tiếng nức nở trong đêm tối. Không có ánh trăng chiếu sáng, bóng đêm đen kịt hệt như Ngọc Hoàng đại đế làm đổ lọ mực đen.
Lương Viễn Triêu tắm xong, quấn khăn mặt trên đầu, chuẩn bị ra đóng cửa ban công. Song anh lại bất chợt nghe thấy tiếng nói chuyện truyền đến từ ban công cách vách.
Ban công phòng ngủ chính của hai căn nhà nằm cạnh nhau, bên Bạc Quan Sơ lắp đặt thiết bị che mưa, cô nằm trên ghế dựa, điện thoại bị ném lên trên bàn.
Bà lão nói: “Sống ở nhà đẹp như thế mà lại keo kiệt đến vậy.”
“Nói xong chưa?” Bạc Quan Sơ cắn miếng cơm nắm nguội, thật nhạt nhẽo, nhưng vứt đi thì tiếc. Trong lòng cô cũng vì thế mà càng phiền muộn hơn.
Bạc Viễn lên tiếng khuyên nhủ: “Tiểu Sơ, con giúp nhà cô con đi, hoặc là con cứ coi như tiền đó là cho ba vay, có được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play