Trì hoãn một lúc, Đại Ngưu mới nói: “Không sau đâu, mở cửa hàng là chuyện tốt. Dù gì hai tháng qua chúng ta cũng lời được rất nhiều bạc rồi.”
Tần Đắc Chính cũng chống tay lên bàn, có chút không đứng vững, chẳng qua vẫn phụ hoạ theo: “Sau này mở cửa hàng trên huyện, chắc chắn không có cách nào mở quầy nữa, không cần dùng ống tre và cá cũng không sao đâu.”
Lý Quý nói: “Không sao đâu. Các ngươi không cần phải như thế, chúng ta cũng không muốn mò nữa.”
Sau đó hắn ta không nói nữa nhưng biểu cảm buồn bã cũng đã chứng tỏ hết tất cả.
Điều kiện gia đình Tần Đắc Chính còn tệ hơn Đại Ngưu và Lý Quý. Vốn dĩ hắn ta thấy chân của mình đi khập khiễng nhưng vẫn có thể dựa vào việc bắt cá để kiếm tiền, cũng sẽ không thua kém những gia đình khác.
Đặc biệt là sau này Giang Oản Oản và những người khác càng ngày càng cần có nhiều cá hơn, hắn ta cũng càng ngày càng kiếm được nhiều hơn. Mỗi ngày, hắn ta và thê tử đều đếm bạc, tự hỏi không biết khi nào thì nhà hắn ta có thể cho Nhị Oa đi học. Nhưng không ai ngờ, mới đây không lâu thì đã…
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, thấy bọn họ đều có hơi buồn rầu, hắn mới cười nói: “Tuy chúng ta không lấy ống tre và cá nữa, nhưng chúng ta định dạy cho mọi người cách làm món đậu phụ chiên sốt cay và cá viên chiên. Sau này mọi người có thể tự bán.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT