Một lát sâu, như thể nghĩ đến điều gì đó, bà ta dần dần nở một nụ cười dữ tợn, dù sao tướng công của bà ta cũng rất lợi hại, cử vài người tới gây phiền phức cho bọn họ cũng không có gì là khó khăn.
Vẫn còn một lúc nữa bên học viên mới tan học, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn chờ lâu đến mức cảm thấy hơi chán.
Vốn dĩ Tần Tĩnh Nghiễn đang cong vẹo ngồi dựa vào tường, không biết cậu nhìn thấy thứ gì mà đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt vô thức nhìn người đang đi nhanh tới trước quầy hàng.
Hôm nay Lý Viễn định không đi lên huyện nhưng mấy ngày nay ông ấy thấy nữ nhi nhà mình buồn rầu, chống chất tâm sự nên chỉ đành dẫn Lý Tuyết Trân ra ngoài đi dạo.
Hiếm khi Lý Viễn được nghỉ phép nên Lý Tuyết Trân cũng không từ chối, nàng ấy ngoan ngoãn đi ra ngoài với ông ấy.
Mấy ngày trước, hai người Giang Oản Oản không đến đây mở sạp hàng khiến Lý Viễn có hơi thèm ăn khoai tây nanh sói, vì vậy ông ấy đã dẫn Lý Tuyết Trân đi đến quầy hàng của mấy người Giang Oản Oản.
Từ xa, Lý Tuyết Trân đã nhìn thấy Tần Tĩnh Nghiễn, khi thấy cơ thể của cậu vốn đang nghiêng ngả bỗng ngồi thẳng dậy, nàng ấy không khỏi nở nụ cười. Trong lòng nàng ấy cảm thấy buồn cười không thôi nhưng khi thấy ánh mắt trốn tránh của người kia, nàng ý thức được mình còn đang nở nụ cười, vì vậy ý cười trên mặt đột nhiên tắt dần và cảm thấy rất phiền lòng.
Khi Lý Viễn đi tới trước quầy hàng thì Giang Oản Oản mới tỉnh táo lại, vừa nhìn thấy là huyện lệnh đại nhân tới, nàng lập tức cảm thấy bối rối: “Đại nhân, ngài...”
Lý Viễn xua tay, ông ấy cười nói: “Đừng gọi ta là đại nhân, hôm nay ta dẫn nữ nhi ra ngoài giải sầu thôi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play