Giang Oản Oản chăm chú quan sát cậu, cảm thấy hình như tâm trạng của cậu khá tốt. Chả nhẽ cậu cãi nhau với Lý Tuyết Trân hay gì đó chứ?
Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới nhớ ra bản thân có chuyện muốn nói: “Tẩu tử, chuyện là như vầy. Không phải tẩu bảo đệ dựng một sân khấu kịch trong tiệm sách của chúng ta sao? Sân khấu kịch đó dùng để làm gì vậy?”
Không đợi Giang Oản Oản trả lời, cậu đã ngại ngùng nói: “Bây giờ khách trong tiệm đông quá, đều không có chỗ ngồi. Đệ nghĩ nếu không thì dỡ cái sân khấu kịch đó, để thêm bàn ghế vào?”
Nghe những lời cậu nói, Giang Oản Oản bất lực cười nói: “Ta quên mất chuyện này.”
Tần Tĩnh Nghiễn ngây ngô cười nói: “Đệ đoán chắc tẩu đã quên, cho nên hôm nay mới đến hỏi tẩu phải làm sao bây giờ.”
Giang Oản Oản nghĩ ngợi, mới mở miệng nói: “Sân khấu kịch kia đúng là để giữ lại “diễn hí khúc”. Chẳng qua không phải để ca hát, mà là để diễn xuất.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play