Lúc Khương Thời Niệm trở lại phòng ngủ thì trời đã rạng sáng. Dường như cơn mưa cuối đông đã rơi ở bên ngoài. Những hạt mưa sột soạt đập vào cửa sổ kính sát đất, bị bức rèm cửa sổ dày nặng ngăn lại, chỉ còn lại chút tiếng ồn trắng giúp ru ngủ.

Cô mệt mỏi đến mức không nhấc nổi ngón tay, vùi sâu trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt. Sắc đỏ ở đuôi mắt vẫn còn đọng lại, nhưng cô không thấy buồn ngủ. Tuy rằng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm úp sấp, nhưng cô rất mẫn cảm với từng cử động của Thẩm Diên Phi.

Tắm xong, anh bế cô lên giường, sau đó là nụ hôn đơn thuần. Lúc đầu cô còn mệt mỏi tiếp nhận một cách thụ động, nhưng sau đó đã vô thức ôm lấy vai anh, ngẩng mặt lên đáp lại rồi chìm sâu vào môi lưỡi cọ xát. Anh lại không quá khích, một lúc lâu sau vẫn chưa thỏa mãn nhưng anh vẫn đứng dậy đắp chăn cho cô, anh không định nằm xuống nên tù ý mặc áo ngủ rồi xuống giường, chuẩn bị ra ngoài.

Khương Thời Niệm mím đôi môi ẩm ướt và nóng bỏng, không thể không hỏi: “Anh đi đâu vậy, đã trễ thế này rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play