Ngọn nến vàng sẫm cắm trên chiếc bánh kem đang phát sáng, ánh nến lung linh nhảy nhót trong đại sảnh tối tăm. Ba mẹ nhà họ Khương mỗi người đứng một bên Kiều Tư Nguyệt, bảo vệ cô ta chặt chẽ, khóe miệng của anh trai đứng bên cạnh cũng mang theo nụ cười.

Trong tay Kiều Tư Nguyệt cầm một con dao cắt bánh ngọt, tay ba mẹ bọc lấy tay cô ta, cô ta thấy không quen nên hơi trốn tránh, rồi lại chợt ý thức được bản năng của cơ thể mình mà nhanh chóng che giấu.

Ánh mắt cô ta lướt qua những người đến chúc mừng sinh nhật mình ở phía trước rồi nhìn chằm chằm vào Khương Thời Niệm đang đứng phía xa, nét mặt từ từ để lộ nụ cười ngọt ngào.

Mũi dao của Kiều Tư Nguyệt đặt lên hai chữ "công chúa" trên bánh kem, đang định đè xuống thì ánh đèn vốn tối tăm trong phòng tiệc đột nhiên sáng lên, căn phòng nhất thời sáng choang khiến cô ta phải híp mắt lại.

Khi Diệp Uyển thấy nghi thức của con gái mình bị gián đoạn thì bà ta là người đầu tiên phản ứng lại, trách cứ một câu theo bản năng: "Thời Niệm, là con làm đúng không?! Con bị làm sao mà cứ một hai phải gây chuyện vào hôm nay vậy hả?”

Theo như kế hoạch ban đầu thì sau công đoạn cắt bánh kem, một vài người trong giới truyền thông do người nhà họ Khương đã âm thầm sắp xếp từ trước sẽ xuất hiện, chuẩn bị "vô tình" tiết lộ bữa tiệc sinh nhật tối nay ra bên ngoài. Đến lúc đó, có dư luận đổ thêm dầu vào lửa thì sẽ càng có lợi cho thanh danh và sự nghiệp của Kiều Tư Nguyệt.

Nhưng một khi chuyện bị ảnh hưởng như bây giờ thì tiết tấu phía sau có thể bị xáo trộn.

Vẻ mặt Diệp Uyển trầm xuống, bà ta còn chưa kịp dứt lời thì cửa phòng tiệc đang khép hờ đã bị mấy giám đốc điều hành mặc vest đi giày da của khách sạn Liz vồn vã đẩy ra. Mấy người này bình thường vốn chuyên nghiệp vô cùng, bây giờ cả đám ai nấy đều mang vẻ căng thẳng mà liên tiếp quay đầu lại, vô thức làm hành động nửa khom lưng.

Đợi đến khi cánh cửa được mở ra hoàn toàn thì một bóng dáng mặc áo khoác đen đạp lên mặt đất chói lòa ánh sáng, không nhanh không chậm bước vào, bàn tay với những khớp xương rõ ràng tùy ý cầm một hộp quà bọc nhung, phía dưới hộp quà hình như được tiện tay lót thêm một tấm thiệp mời.

Một vài bông tuyết nhỏ còn chưa kịp tan để lại hơi thở lạnh lẽo trên người anh.

Anh chỉ đứng đó cũng đã đủ để khiến người khác cảm thấy áp bức, bây giờ lại có thêm hơi tuyết giúp sức khiến vẻ xa rời quần chúng, ung dung thờ ơ từ trong xương cốt của anh lại càng lộ rõ.

Mấy vị giám đốc điều hành mở cửa kia không đi vào theo, mà hai người đứng tụm lại phía sau lưng anh,  hai ông chủ của khách sạn Liz đêm nay vốn đã bị hai vợ chồng nhà họ Khương đút cho một số tiền lớn vì muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoàn toàn rầm rộ giờ lại nghe lời anh răm rắp.

Trong sảnh tiệc, sau khi đám nam nữ với gia thế hiển hách nhìn rõ người đến là ai thì không kịp khiếp sợ mà vội vàng đứng thẳng dậy, không hẹn mà cùng nhau đến nghênh đón, trên đường có đi lướt qua Khương Thời Niệm.

"Thẩm tổng? Sao anh lại ở đây?” Người đàn ông trung niên chạy tới đầu tiên cầm ly rượu, tha thiết dâng ly lên cao.

Thẩm Diên Phi không nhận mà từ tốn nâng hộp quà lên, hỏi ngược lại: "Không phải tối nay là tiệc sinh nhật của cô Khương hay sao?”

"Đúng… Tất nhiên là đúng!” Cuối cùng thì Khương Cửu Sơn cũng tỉnh táo lại như vừa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ông ta vui sướng không thôi, bước nhanh về phía trước: “Tôi đã đưa thiệp mời đến nhà họ Thẩm, nhưng thật không ngờ Thẩm tổng lại thật sự có thời gian đến tham dự.”

Thật ra thì nhà họ Khương chẳng có chút quan hệ nào với nhà họ Thẩm cả, nhưng nếu quay ngược thời gian thì cũng chỉ là tổ tiên đời trước của hai bên có chút qua lại. Ông ta cho rằng, với dòng dõi của nhà họ Thẩm thì sẽ không thèm để mắt tới chuyện này, đặc biệt là sau khi Thẩm Diên Phi về nước rồi lên nắm quyền chính thức, anh chỉ suốt ngày ru rú trong nhà, hiếm khi nể mặt ai nên ông ta cũng không dám mơ tưởng là Thẩm Diên Phi sẽ đến.

Thẩm Diên Phi nhếch môi: "Thuận đường thôi, tôi cứ tưởng là bữa tiệc đã kết thúc rồi chứ, xem ra là vẫn đúng lúc.”

Khương Cửu Sơn thấy ánh mắt anh lướt qua tháp bánh kem phía trước, tuy ông ta không đoán được ý đồ của anh, vẫn thấy có chút bất an nhưng vẫn bị sự thật là Thẩm Diên Phi chịu nể mặt mình mà xuất hiện đè xuống. Ông ta vội vã mời anh đi về ghế chủ toạ, vừa đi vừa giải thích: "Không phải là vì chúng tôi mới tìm lại được đứa con gái nên mới muốn làm rầm rộ một chút hay sao? Đã làm phiền Thẩm tổng rồi.”

Vị trí Khương Thời Niệm đang đứng nằm giữa sảnh tiệc, ngay trên con đường mà bọn họ chắc chắn phải đi qua. Từ nãy đến giờ, cô vẫn không chịu đứng nhường sang một bên, mãi đến lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ngày càng đến gần thì mới xoay người lại.

Lúc trước, khi cô tình cờ gặp Thẩm Diên Phi ở bệnh viện thì cứ mãi không chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, bây giờ hai người lại gặp nhau, dù cô muốn tránh cũng không tránh được.

Vẻ mặt Thẩm Diên Phi không có gì thay đổi, anh đi thẳng về phía cô, hoàn toàn không có ý định đi vòng qua.

Với chiều cao và đôi chân dài miên man thì dù anh có bước thong thả đến đâu, chẳng bao lâu nữa cũng sẽ đi đến trước mặt cô.

Cổ họng như bị bóp chặt của Khương Thời Niệm cuối cùng cũng phát ra âm thanh, ngắn gọn gọi một tiếng "Thẩm tổng". Dưới vẻ ra hiệu đầy cảnh cáo của Khương Cửu Sơn, những ý nghĩ xúc động ban đầu cứ nấn ná mãi trong lồng ngực, chỉ muốn xé nát cổ họng xông ra chất vấn thẳng mặt nhà họ Khương và Thương Thuỵ, lật tung cái bánh kem kia lên của cô bỗng bị đè xuống mạnh mẽ.

Cô có thể bất chấp mọi thứ, không quan tâm đến bất kì kẻ nào, không màng đến hậu quả.

Nhưng không hiểu sao cô lại sợ Thẩm Diên Phi.

Người trước mặt bước từng bước về phía cô. Ở trong cái giới thượng lưu cô trước giờ vốn không thể hoà nhập được này, cô sẽ mãi mãi là một người vô hình không có gì quan trọng, còn anh thì đứng từ trên đỉnh cao nhìn xuống, ở trong bất kì trường hợp nào, dù anh có là người cuối cùng xuất hiện đi nữa thì đương nhiên vẫn sẽ là người được người khác cẩn thận mà ngước nhìn lấy lòng.

Mấy năm nay, số lần mà cô gặp gỡ Thẩm Diên Phi rất ít ỏi, mà lần nào họ cũng gặp nhau ở nơi công cộng đông người. Từ trước đến nay, anh luôn cao ngạo thận trọng, lúc nào cũng cách cô rất xa, cùng lắm thì chỉ cách cả đám người gật đầu tỏ ý chào hỏi, nhưng không hiểu sao cô vẫn cứ có cảm giác áp bách, chỉ cần anh vừa xuất hiện là thần kinh cô sẽ lại căng thẳng.

Cô hồi tưởng lại, có lẽ là vì vào ngày cô đính hôn với Thương Thụy, nghe nói Thẩm Diên Phi về nước, vừa xuống máy bay đã tới tham dự tiệc cưới của cô. Lúc ấy, cô khoác tay Thương Thụy, khách sáo tiến lên chào hỏi anh nhưng anh lại buông thõng hai tay không nói một lời, ánh mắt khiến người ta phải sợ hãi.

Kể từ đó, cô càng sợ anh hơn.

Khương Cửu Sơn duỗi tay dẫn đường cho Thẩm Diên Phi, muốn anh đi tránh Khương Thời Niệm ra, đồng thời ám chỉ Kiều Tư Nguyệt bảo cô ta nhanh chóng tới đây.

Kiều Tư Nguyệt bước nhanh vài bước tới, ánh mắt đột nhiên bị bóng dáng của Thương Thụy thu hút. Cô ta sửng sốt, thấy Thương Thụy đang nhìn chằm chằm về phía bên kia, vẻ mặt anh ta trông rất nghiêm túc, không quá tự nhiên.

Thẩm Diên Phi dừng lại trước mặt Khương Thời Niệm, mí mắt anh khẽ rũ xuống, thẳng thừng đưa hộp quà trong tay mình cho cô: "Đây là quà chúc mừng của tôi, mong cô Khương vui lòng nhận cho.”

Toàn sảnh tiệc im lặng.

Vẻ mặt Khương Cửu Sơn cứng đờ, ông ta liếc mắt nhìn Kiều Tư Nguyệt một cái, cười gượng nói: "Thẩm tổng có điều không biết, Thời Niệm là con gái nuôi của nhà chúng tôi, con gái ruột gần đây mới quay về nhà, hẳn là cậu vẫn chưa gặp con bé.”

Thẩm Diên Phi ngước mắt lên: "Ý của Khương đổng là tôi đã chuẩn bị thiếu một phần quà?”

Khương Cửu Sơn rùng mình, vội nói: "Đương nhiên là không phải, trách là trách lúc tôi gửi thiệp mời đã không viết rõ ràng.”

Ông ra rơi vào thế khó xử, theo lý thuyết, Thẩm Diên Phi đã chịu tới, lại còn mang theo quà tặng, bất kể là cho ai đi nữa thì đều đem lại thể diện cho nhà họ Khương. Nhưng hiển nhiên là thể diện lớn thế này mà đưa cho Khương Thời Niệm thì sẽ rất lãng phí, nếu việc này mà xảy đến với Kiều Tư Nguyệt thì không biết sẽ giúp ích cho cô ta tới mức nào.

Ông ta cũng chẳng cần phải đau đầu tính toán thế này nữa, chỉ riêng chuyện Thẩm Diên Phi tới tặng quà sinh nhật cho Kiều Tư Nguyệt là đã có thể nâng vị trí của Kiều Tư Nguyệt lên cao hẳn một bậc so với đám con cháu thế gia này rồi.

Khương Cửu Sơn cân nhắc, mạo hiểm vẫy tay: "Tư Nguyệt, Thẩm tổng đặc biệt mang quà tới, con còn không mau tới đây cảm ơn Thẩm tổng.”

Kiều Tư Nguyệt vui tươi chạy chậm hai bước tới, Khương Cửu Sơn thấy Khương Thời Niệm không nhận thì lập tức nắm lấy cơ hội, nhận món quà trong tay Thẩm Diên Phi trước một bước.

Chiếc hộp được bọc lại đơn giản, ông ta cố ý khoe khoang, cẩn thận mở ra trước mặt mọi người, bên cạnh lập tức vang lên những tiếng hô nhỏ có chừng mực.

Một chiếc vòng tay ngọc lục bảo.

Chất ngọc trong suốt rõ rành rành, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay giá trị của nó không thể ít hơn tám con số.

Không ngờ món quà của nhà họ Thẩm lại lớn đến thế.

Khương Cửu Sơn cũng giật mình, gần như không thể giấu nổi vẻ vui sướng, thể diện này quá lớn khiến ông ta nhất thời không rảnh suy xét quá nhiều.

Từ đầu đến cuối, Thẩm Diên Phi đều không ngăn cản, chỉ cười như không cười nhìn Khương Thời Niệm một cái mà không nói thêm gì. Anh đi đến ghế chủ vị rồi ngồi xuống, hai khuỷu tay đặt trên tay vịn, mười ngón tay thon dài tùy ý đan vào nhau rồi ngẩng đầu lên, nói: "Chỉ là chút quà mọn mà thôi, không bằng mời cô Khương đeo thử xem.”

Ánh mắt Khương Thời Niệm mơ hồ có chút rung động.

Anh...

Khương Cửu Sơn đang cầu còn không được, thấy Thẩm Diên Phi đồng ý thì vẻ mặt ông ta đắc ý không thôi mà cầm lấy vòng tay, nâng tay Kiều Tư Nguyệt lên rồi cẩn thận đeo nó vào.

Khoé mắt Kiều Tư Nguyệt đang liếc nhìn Thẩm Diên Phi, nhưng cô ta còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị cảm giác đau nhức từ xương cổ tay truyền đến kéo sự chú ý về.

Khương Cửu Sơn nhíu mày, thấy tay của Kiều Tư Nguyệt rõ ràng lớn hơn một vòng thì Diệp Uyển đúng lúc cầm kem dưỡng tay tới, trừng ông ta đầy oán trách: "Sao ông có thể cưỡng ép đeo vào như thế được?”

Dứt lời, bà ta bôi một lớp kem lên tay Kiều Tư Nguyệt rồi thử lại, chiếc vòng tay vẫn kẹt lại trên xương cổ tay cô ta như cũ, dù cố thế nào cũng không vào được.

Từ ghế chủ vị truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng tao nhã của người đàn ông.

Mà tiếng cười này lại khiến mặt Kiều Tư Nguyệt đỏ bừng, xấu hổ đến mức khoé mắt đỏ ửng, người nhà họ Khương đứng khựng lại ở đó.

Một đám thế gia ở xung quanh nhìn nhau, dần dần nổi lên kinh ngạc, sự chú ý vô thức trở lại trên người nhân vật chính ngày hôm nay, Khương Thời Niệm.

Ai cũng biết trước kia Khương Thời Niệm thường xuyên mặc sườn xám, cô không thích châu báu nào khác, chỉ riêng vòng ngọc là đeo rất nhiều. Vậy nên vào chính giây phút này, mọi người đã hiểu rõ món quà hôm nay là dành tặng cho ai.

Thẩm Diên Phi hơi nhấc tay lên.

Ông chủ khách sạn Liz đứng bên cạnh lập tức đi qua lấy lại chiếc vòng ngọc rồi đưa cho anh cùng với một tấm vải mềm đã chuẩn bị sẵn.

Thẩm Diên Phi từ tốn lau sạch vòng ngọc, con ngươi đen nhánh của anh nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Khương Thời Niệm, lặp lại lời vừa rồi: "Mời cô Khương đeo thử xem?”

Phòng yến tiệc mơ hồ xôn xao.

Thương Thụy đứng ở bên ngoài đám người, trên khuôn mặt anh tuấn nhất thời đọng lại vẻ lạnh lẽo.

Khương Thời Niệm đột nhiên trở thành trung tâm, cô nắm chặt tay, đón nhận ánh mắt khó đoán của Thẩm Diên Phi.

Nếu là trước kia thì cô chắc chắn sẽ từ chối một cách khéo léo, nhưng vào giờ phút này, hơi thở của cô không ngờ lại rất ổn định.

Cô nghe thấy mình trả lời một tiếng, sau đó lướt qua những cơ thể nóng bừng như sốt cao kia rồi đi về phía Thẩm Diên Phi, nhận lấy vòng tay, dễ dàng luồn nó vào cô tay mình. Kích thước vừa vặn, chất ngọc quý giá toả ra ánh đèn lung linh sáng chói dưới ánh đèn.

Thẩm Diên Phi mỉm cười dịu dàng: "Rất vừa với cô.”

Anh nhìn về phía đám người nhà họ Khương với vẻ rất cao ngạo, thận trọng: “Xin lỗi Khương đổng, nếu có lần sau thì tôi sẽ nhớ chuẩn bị quà tặng cho cả hai cô con gái của ông, tránh cho câu chuyện cổ tích Cinderella phải tái diễn. Nhưng lần này thì trước khi tới, tôi chỉ định chúc mừng sinh nhật của một cô Khương duy nhất thôi.”

Máu nóng toàn thân Kiều Tư Nguyệt đều dâng lên đỉnh đầu.

Cinderella… Ý của anh còn không phải là cô ta mới là bà chị gái độc ác, vì muốn làm nhục em gái mà hận không thể chặt đứt chân để mang đôi giày thuỷ tinh vốn thuộc về em gái hay sao?!

Vẻ mặt những người còn lại của nhà họ Khương cũng đều tái mét.

Thẩm Diên Phi tỏ vẻ như bây giờ mới chú ý tới chiếc bánh ngọt năm tầng long trọng trên xe đẩy cùng với dòng chữ trên đó.

Anh nói một cách rất kiên nhẫn: "May mắn là hôm nay tôi vẫn chưa tới quá muộn, vẫn còn cơ hội, để bồi tội thì tôi xin phép cắt bánh hộ Khương đổng vậy.”

Ánh mắt Thẩm Diên Phi lướt qua, ông chủ khách sạn cúi người xuống, anh lạnh nhạt dặn dò hai câu, người nọ liên tiếp gật đầu rồi thẳng lưng đi về phía tháp bánh ngọt.

Nụ cười bên môi anh giương lên rất lễ phép, vừa vặn đúng mực.

Khi anh thấy ông chủ khách sạn đổi sang một chiếc dao dài hơn, chia cả năm tầng bánh ngọt từ trên xuống dưới thành hai phần bằng nhau, thậm chí cả khay bìa cứng phía dưới cũng không tha thì anh mới thản nhiên ngẩng đầu, hỏi: "Cô Khương, nửa có ba chữ “công chúa nhỏ” kia hẳn là của em, em định xử lý thế nào?”

Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Khương Thời Niệm.

Phòng tiệc lớn như vậy nhưng bầu không khí lại như đông cứng lại, gần như nghe được tiếng hô hấp.

Khương Thời Niệm đứng thẳng lưng. Cô lớn như vậy rồi nhưng chưa từng tùy tâm tùy hứng bao giờ, vẫn luôn luôn nghe lời, nhẫn nhịn, ngoan ngoãn, đặt mình vào trong thân xác của một "Khương Ngưng hoàn hảo".

Bây giờ đầu óc của cô choáng váng, bị người ta đổ cho một dãy tội danh như vậy nên cô cũng không muốn quan tâm liệu có phải nhà họ Khương hay Kiều Tư Nguyệt đã đắc tội gì với Thẩm Diên Phi hay không nên mới có thể khiến anh làm to chuyện đến thế này nữa.

Cô chỉ muốn được thoải mái một lần mà thôi.

Thương Thụy tích được một luồng hơi thở lãnh lẽo bao quanh khắp người, anh ta đẩy những người xung quanh ra, sải bước đi về phía Khương Thời Niệm, định nắm lấy cổ tay cô ở trước mặt Thẩm Diên Phi.

Nhưng Khương Thời Niệm lại vừa hay cất bước, tay Thương Thụy bất ngờ nắm lấy khoảng không, khóe miệng anh ta lạnh lùng căng ra.

Anh ta không chú ý tới cùng lúc đó, Thẩm Diên Phi híp mắt lại, che lại gợn sóng phập phồng.

Đôi giày cao gót của Khương Thời Niệm vững chãi đập xuống nền gạch, cô đứng trước chiếc bánh ngọt đã được cắt ra, nhìn một nửa mà Thẩm Diên Phi giao cho mình, nghiêm túc hỏi: "Xử lý thế nào cũng được sao?”

Thẩm Diên Phi nói: "Bánh ngọt của em, em có quyền quyết định.”

Khương Thời Niệm đưa tay chạm vào đế bánh ngọt, lưu loát đẩy nửa của cô về phía trước, chiếc bánh kem năm tầng đung đưa, “bộp” một tiếng rơi bừa đầy ra đất.

Có miếng kem bay ra xa nhất thậm chí còn bắn vào mặt giày sạch sẽ bóng loáng của Thẩm Diên Phi.

Anh mỉm cười, vỗ tay không nhanh không chậm: "Rất đẹp.”

Khương Thời Niệm hít sâu một hơi, nản lòng thoái chí rời khỏi chỗ cũ, gót giày nhỏ nhắn giẫm lên đống bánh ngọt nát vữa, bước thẳng ra ngoài. Khi cô đi ngang qua Thẩm Diên Phi thì có hơi tự giễu thì thào: "Đẹp chỗ nào chứ?”

Giọng nói của Thẩm Diên Phi thờ ơ mà kiềm chế, nhưng lại không coi ai ra gì.

Dường như anh chỉ thuận miệng nói một câu đơn thuần là đánh giá đầy khách quan và lý trí, giữa những ầm ĩ xung quanh, âm thanh ấy trộn lẫn với hơi thở tiến vào trong tai cô.

"Hành động của cô Khương rất xinh đẹp, em cũng rất xinh đẹp."

Hai câu “xinh đẹp” liên tục khiến cho Khương Thời Niệm dừng bước, hơi kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đàn ông ngồi trên ghế chủ tọa – người mà cô cũng phải cân nhắc mới dám đối mặt. 

Bình nước biển hạ sốt còn chưa truyền xong, lượng thuốc không đủ nên cơn sốt cao chưa có dấu hiệu thuyên giảm, lại lăn lộn cả một đêm, hai mắt cô bây giờ đã bắt đầu hơi mê mang, không hiểu sao khi đối diện với anh như tăng thêm vài phần gan dạ.

Dưới tầm nhìn của cô, khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, khó có thể nhìn rõ được biểu cảm của anh ngược lại trông càng bình tĩnh không chút gợn sóng, cao cao tại thường ngồi đó.

Khương Thời Niệm lại cúi đầu nhìn đôi giày bẩn mà mình đang đi. Quá chật vật rồi. Cô thầm nghĩ tổng giám đốc Thẩm đúng là người có giáo dưỡng, cô đã thành như vậy mà anh vẫn có thể khen cô cho được.

Cô hoang mang nói một câu cảm ơn, nhiều hơn nữa thì lại không biết phải nói gì. Cô biết trạng thái bây giờ của mình thật sự không tốt, không biết còn trụ được bao lâu, phải mau chóng nghỉ ngơi, để thêm một tý chỉ ngại còn thêm ngại.

Cô không muốn thất thố trước mặt anh, nếu như cô đã sảng khoái cắt bánh kem rồi vậy thì nên để cho khung cảnh của bữa tiệc sinh nhật dừng tại giây đó là tốt nhất.

Khương Thời Niệm kéo vạt áo khoác, tiếp tục đi về phía trước, ngó lơ tất cả những ánh mắt ở bên cạnh.

Khương Lâu Sơn rất muốn to tiếng quát bảo cô dừng lại nhưng bởi vì Thẩm Diên Phi đang ở đây nên chỉ có thể không cam lòng mà nhịn xuống. Diệp Uyển thế mà lại nức nở, cô cũng không muốn để tâm tới mà tăng tốc, đôi chân nhỏ dài đẩy phần vạt của chiếc váy dạng đuôi cá lên, cánh tay lại chợt xuất hiện cảm giác bị người nắm lấy.

“Khương Thời Niệm, anh gọi em đấy em không nghe thấy sao?” Thương Thụy túm lấy cô, hỏi. “Giờ em định đi đâu thế?” 

Lực tiếp xúc cũng chỉ duy trì trong chốc lát, Thương Thụy đột nhiên buông tay ra.

Khương Thời Niệm nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là Kiều Tư Nguyệt đuổi theo, trên mặt còn mang theo nước mắt, trông dáng vẻ như muốn đến khuyên dỗ cô khoan dung cho chị gái một chút. Kết quả lại dẫm phải chướng ngại vật gì đó., suýt chút nữa là cô ta ngã xuống nhưng chẳng biết có phải là trùng hợp hay không mà lại vô lực ngã nhào vào bên cạnh Thương Thụy.

Thương Thụy kịp lúc nâng cánh tay lên đỡ lấy cô ta, giúp cô ta đứng vững rồi mới quay lại, tiếp tục muốn nắm lấy cánh tay Khương Thời Niệm.

Thần thái cũng thay đổi từ kiểu nhọc lòng của ban nãy thành sự chất vấn nghiêm túc.

Khương Thời Niệm tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình theo bản năng lùi về phía sau để tránh đi động tác của Thương Thụy. Cô chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn ứ, tràn đầy cảm giác thất vọng và ghê tởm giống như kim chích.

Bắt đầu từ một ngày nào đó vị hôn phu mà cô sắp kết hôn quan tâm người khác là bản năng, ngược lại với cô hình như chỉ còn lại sự thuyết giáo đúng lý hợp tình, yêu cầu đủ đường và không hài lòng.

Nếu sớm biết như thế thì cớ gì lại muốn kiên trì theo đuổi cô cơ chứ?

Nếu như không có tình cảm thì lại cần gì phải đồng ý sẽ kết hôn vào tháng sau?

Giờ Khương Thời Niệm muốn mặt đối mặt nói rõ ràng với Thương Thụy nhưng cả thể lực lẫn tâm lực đều không đủ. Mu bàn tay của cô dán lên vầng trán nóng bỏng, ra hiệu với Thương Thụy bảo anh ta đừng nói nữa.

Chờ đến mai khi cô khỏe hơn một chút thì sẽ tìm anh ta bàn chuyện đó.

Bước chân loạng choạng của Khương Thời Niệm vừa mới nâng lên đã không bước vững mà lung lay một chút nhưng rất nhanh đã kịp đứng lại. Thương Thụy không nói lời nào, bước đến muốn ôm cô vào lòng thế nhưng tay chưa kịp dán lên thì giống như bị cái gì đó châm một cái, thần kinh chằng chịt ở phía sau lưng giống như bị kéo căng ra như bị rơi vào sự khống chế của người nào đó.

Giọng điệu của Thẩm Diên Phi nhẹ nhàng bâng quơ, tiếng không lớn nhưng lại vang vọng khắp sảnh tiệc: “Tổng giám đốc Thương không nhận ra à? Khương tiểu thư không cần anh cho lắm.”

Thương Thụy cười lạnh quay đầu lại: “Chẳng phải tổng giám đốc Thẩm đến đây mừng sinh nhật à? Thời gian của anh quý giá lắm, không cần thiết phải xen vào việc riêng tư giữa tôi và vị hôn thê chứ nhỉ. Chỉ là chuyện đầu giường cãi nhau cuối giường hòa mà thôi, không đáng khiến ngài phải hao tâm tốn sức.”

Thương Thụy bày ra tư thái nhàn tản nhưng khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Thẩm Diên Phi, anh ta chợt thấy chột dạ.

Đó là cảm giác chột dạ đã che giấu rất nhiều năm.

Và có cả cảm giác khủng hoảng nữa.

Kế hoạch hôm nay bị đảo loạn đã kích thích sự phẫn nộ không cam lòng mà Khương Thời Niệm dằn xuống bấy lâu nay.

Tất cả những thứ đó cột lại làm một.

Thương Thụy thu lại ý cười, tự thuyết phục chính mình, cho dù Thẩm Diên Phi có thực sự tính ra đi chăng nữa thì cũng có tác dụng gì đâu? Giờ cách thời cấp ba đã bao lâu rồi chứ, thân phận của anh hiện giờ đã cao không thể với tới, giữa hai người họ còn cách biệt nhiều năm như vậy, có lẽ là loại phụ nữ gì anh cũng đã từng có rồi, sao còn có thể xem Khương Thời Niệm ra gì được.

Chẳng lẽ đường đường là gia chủ nhà họ Thẩm nghe được tin tức của nhà họ Khương nên mới đặc biệt chạy tới chống lưng cho Khương Thời Niệm à?

Cô có xinh đẹp đến mấy cũng không đến mức khiến Thẩm Diên Phi nhớ mãi không quên chứ.

Đây vốn là chuyện không thực tế.

Thương Thụy cau mày.

Nếu như vì thế thôi mà anh ta nhận thua nhường nhịn Khương Thời Niệm, dỗ dành và chiều chuộng cô giống như trước kia thì chẳng phải cô sẽ càng huênh hoang hống hách hơn à, sau khi kết hôn rồi sao có thể dạy được?

Không có nhà họ Khương làm chỗ dựa, cô đương nhiên sẽ hoàn toàn ỷ lại anh ta, đến khi đó nếu mặc cho cô nương thân phận bà Thương để tùy hứng thì sao anh ta có thể khống chế được cô nữa?

Lần này nếu không khiến cho Khương Thời Niệm hoàn toàn phục tùng thì anh ta sẽ lãng phí thời gian vô ích với con đàn bà Kiều Tư Nguyệt kia.

Thương Thụy tránh đi ánh mắt gần như có thể nhìn thấu anh ta của Thẩm Diên Phi, kiên trì ôm Khương Thời Niệm, định bụng sẽ đưa cô ra ngoài trước rồi lại nói tiếp.

Ngón tay Thẩm Diên Phi bấu vào tay vịn của chiếc ghế chủ tọa, khớp xương sắc bén nhô lên chỉ trong một chớp mắt rồi qua loa vẫy tay một cái.

Ông chủ của khách sạn Liz ngầm hiểu, lập tức xử lý việc công theo phép công mà hạ lệnh tiễn khách: “Rất xin lỗi các vị, sau bữa tiệc sinh nhật ở sảnh yến tiệc này tổng giám đốc Thẩm còn bận việc khác nên không tiện cho các vị khách khác có mặt ở đây, tôi sẽ gọi người tiễn các vị đi.”

Lời vừa dứt, các nhân viên chờ ở bên ngoài lập tức nhận được thông báo, mau chóng bước vào. Nói là tiễn nhưng thực ra chính là đuổi khách.

Thậm chí còn có người bắt đầu dỡ bỏ luôn trang trí của tiệc sinh nhật dưới sự đồng ý ngầm của tổng giám đốc Thẩm. Những món đồ trang trí xa hoa mà nhà họ Khương tiêu một số tiền lớn ra nhờ người mua và trang trí chẳng mấy chốc đã bị gỡ đến rơi rớt tan tác, không hề nể mặt một chút nào. 

Bệnh tim của Khương Lâu Sơn tái phát, cả nhà họ Khương không một ai dám thật sự hé răng. Bên cạnh Thương Thụy cũng có hai người đang đứng mời anh ta lập tức rời khỏi nơi này.

Mặt Thương Thụy âm trầm, vẫn còn muốn kéo tay Khương Thời Niệm. Thẩm Diên Phi vẫn cứ đoan chính lịch sự và tao nhã ngồi ở đằng kia, giống như người phá đồ của người ta không liên quan gì đến anh vậy.

Anh nhàn nhạt nói: “Khương tiểu thư bị bệnh, không vội, tôi cho cô ấy thời gian.”

Lời này nói ra tương đương với việc đánh tan lời đồn tối nay Khương Thời Niệm giả vờ bị bệnh.

Khớp hàm Thương Thụy siết chặt, nhìn chằm chằm Khương Thời Niệm, không kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô mà chỉ lạnh nhạt nói: “Rốt cuộc là em có đi hay không?”

Khương Thời Niệm đã không đứng được nổi nữa, cô tránh khỏi bàn tay của Thương Thụy, khàn giọng nói: “Anh đưa Kiều Tư Nguyệt đi đi, đồ đạc của tôi vẫn còn đang để ở trên lầu, tôi sẽ nhờ trợ lý đến đón, ngày mai phiền anh bớt chút thời gian rảnh rỗi đến gặp tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Thương Thụy chưa bị đối xử như thế này bao giờ, cười lạnh một tiếng, lại nếm ra được vị ghen tuông trong lời nói của Khương Thời Niệm.

Anh ta có phần hưởng thụ, thấy Khương Thời Niệm đi về phía thang máy dành cho khách ở tầng trên, còn Thẩm Diên Phi thì đã đi về phía một lối ra khác ở hướng ngược lại, anh ta mới dứt khoát xoay người lại, thấp giọng vứt lại một câu: “Lúc tới cầu xin anh thì em đừng khóc là được.”



Trước khi tiệc sinh nhật bắt đầu, Khương Thời Niệm đã thay quần áo và trang điểm trong căn phòng nhỏ ở tầng trên của khách sạn Liz, đồ dùng của cô đều cất hết trong vali nhỏ cô mang theo nên phải tới lấy nó về.

Khương Thời Niệm gắng gượng đi tới phía thang máy, trong lúc chờ thang máy xuống, cô tựa lưng vào tường, ũ rũ rũ mắt, tóc mai rũ xuống phất qua gò má trắng như tuyết. Cô cũng chẳng còn sức lực đâu mà vén tóc lên.

Một tiếng “ting” báo hiệu thang máy đến vang lên, cô miễn cưỡng xốc lại tinh thần, trong lúc nâng mi lên, cô dường như nhìn thấy một đôi chân dài thẳng tắp ở cách đó không xa.

Sốt cao dẫn tới tình thần của cô không còn minh mẫn, chỉ lo bước vào thang máy, nhấn nút đến tầng mười sáu, còn bóng người đi theo cô vào thang máy kia thì lại có ngón tay vừa dài vừa trắng muốt. Đối phương nhấn nút tầng mười lăm, trong lúc ngón tay của hai người cùng ấn thang máy, họ suýt chút nữa là chạm vào nhau.

Khương Thời Niệm không còn sức phân biệt người đứng bên cạnh mình là ai, cô bọc mình trong chiếc áo khoác, đứng tựa vào một bên trong buồng thang máy, tóc dài xõa xuống che khuất một nửa sườn mặt.

Nhưng không khí trong không gian nhỏ hẹp trong suốt hành trình đi lên thật nhanh đó giống như bị đè nén quá mức, cô cảm thấy hơi khó thở, dần dần ý thức được không chỉ là thế. Cảm giác hít thở không thông của cô bây giờ còn đến từ người đàn ông cách cô một khoảng không gần không xa kia.

Rõ ràng đối phương chưa làm gì cả, thậm chí còn chưa từng phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng hơi thở của anh giống như che trời lấp đất mà đến, làn da lõa lồ của cô không thể khống chế được mà cứng đờ, nhẹ nhàng ngứa ngáy.

Khương Thời Niệm thở hổn hển, môi lưỡi nóng bỏng, rốt cuộc cũng xốc lên được chút sức lực để nghiêng đầu nhìn sang.

Vòng eo, vai cổ, hầu kết lưu loát, sau đó, cô bất ngờ chìm vào trong một đôi mắt đen sâu thăm thẳm, đối phương anh tuấn cao quý, lộ ra vẻ lễ phép xa cách.

Thẩm Diên Phi…

Lời Khương Thời Niệm còn chưa ra khỏi miệng thì sức lực cuối cùng cũng đã cạn kiệt, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Cô đỡ buồng thang máy trượt xuống, trong lúc mơ màng hồ đồ, cảm giác cuối cùng của cô chính là dường như chính mình không té ngã mà là được một đôi tay mạnh mẽ ôm lên.

Thang máy mở cửa ở tầng mười lăm, Hứa Nhiên đứng ở bên ngoài chờ Thẩm Diên Phi, vừa nhìn thấy tình cảnh bên trong thang máy thì đôi mắt trừng thật to, miễn cưỡng nuốt một tiếng chửi thô tục vào bụng, hô lên: “Tam Ca?!”

Cậu ta nhìn người trong lòng ngực Thẩm Diên Phi, khiếp sợ đến mức hít hà. Thấy cửa thang máy lại muốn đóng lại, Hứa Nhiên mới vội vàng chặn cửa lại, thì thào cường điệu: “Anh, giờ cô ta đã là vị hôn thê của người khác rồi, trong lòng cô ta cũng chỉ có người khác thôi.”

Hứa Nhiên là một tên cứng đầu nhưng khi vừa dứt lời, chạm phải thần sắc của Thẩm Diên Phi cũng cảm thấy hoảng hốt.

Thẩm Diên Phi đứng dưới ánh đèn trắng lạnh của thang máy, hai tay ôm chặt lấy Khương Thời Niệm đã mất đi ý thức, đốt ngón tay giữ chặt đầu cô đè ở trên bả vai mình, cách đối đãi như châu như bảo đó khiến cho Hứa Nhiên cảm thấy hơi sợ hãi.

Thẩm Diên Phi thấp giọng lãnh đạm cười một tiếng, hỏi lại: “Thế thì đã sao?”

Da đầu Hứa Nhiên tê dại.

Đáy mắt Thẩm Diên Phi trầm tĩnh như mực, dặn dò: “Tùy tiện kiếm chuyện gì đó để cho trước sáng mai Thương Thụy phải đến cảng Đàm Môn.”

Ngay sau đó, thang máy đóng cửa, tiếp tục đi lên và dừng lại ở tầng mười sáu.

Rốt cuộc Hứa Nhiên cũng bình tĩnh lại một chút, rõ ràng Thẩm Diên Phi vẫn đang tự khắc chế chình mình. Anh đưa Khương Thời Niệm về phòng cô chứ không phải đưa đến phòng anh ở tầng mười lăm.

Thẻ phòng của Khương Thời Niệm nằm ở trong chiếc túi xách cô mang theo bên người, cô không nhớ rõ chính mình mở cửa và lên giường như thế nào, những gì cô ấn tượng cực kỳ mơ hồ, hình như có ai đó ôm cô về. Nhiệt độ cơ thể của đối phương nóng bỏng như muốn thiêu cháy, khiến cô muốn trốn tránh, sau đó lại lục tục có thêm những người khác đến, vây xung quanh truyền nước biển cho cô.

Khương Thời Niệm liên tục nằm mơ, quá khứ hai mươi mấy năm qua biến thành những mảnh kính vỡ nát đầy đất, mỗi một mảnh vỡ không thành hình đều phản chiếu lại hình ảnh nghiêng ngả lảo đảo của chính cô.

Cảnh tượng cuối cùng là ở trong trường học năm đó, Thương Thụy nhân lúc cô đi ra ngoài đã ngồi xuống chỗ cô, vọc di động của cô. Thấy cô quay về, sắc mặt anh ta bình tĩnh như thường mà gập di động lại, nhướn mày cười nói: “Khương Thời Niệm, anh muốn theo đuổi em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play