Nếu như những bạn học khác nói câu mà chỉ nghe qua trong đài truyền hình, có lẽ Lâm Tiếu sẽ cảm thấy buồn cười. Nhưng khi được nói ra từ miệng Dư Chiêu Chiêu, Lâm Tiếu không muốn cười một chút nào.
Lúc ấy Lâm Tiếu cảm nhận được sự bi thương nồng đậm từ trên người Dư Chiêu Chiêu, còn có sự cô đơn mãnh liệt.
Dư Chiêu Chiêu một mình gục xuống mặt bàn khóc một lát, ngẩng đầu lau khô nước mắt, ghi đề bài thi làm sai của từng môn lên vở sửa lỗi, phân tích nguyên nhân làm sai. Sau đó cô bé bắt đầu viết kiểm điểm, cô bé phải nộp cho mẹ nhìn, cam đoan sau này mình sẽ không tái phạm lỗi sai tương tự, còn phân tích nguyên nhân mình thụt lùi trong lần thi này.
Dư Chiêu Chiêu lau khô nước mắt, trên mặt không nhìn ra biểu cảm gì, hoàn toàn không nhìn ra được cô bé vừa mới khóc.
Nhưng giờ phút này nhìn cô bé càng cô đơn hơn so với lúc cô bé gục xuống mặt bàn khóc.
Trong lớp học ồn ào, bên cạnh Dư Chiêu Chiêu đều là bạn học, nhưng Dư Chiêu Chiêu vẫn cô đơn như vậy.
Lâm Tiếu nghĩ tới lời bản thân vừa nói trước mặt Dư Chiêu Chiêu, trong lòng có chút áy náy, cảm ơn Chu Tuệ Mẫn đã nhắc nhở cô: "Tớ biết rồi, sau này ở trước mặt Dư Chiêu Chiêu tớ sẽ nói chuyện chú ý hơn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play