Lâm Tiếu đưa mười mấy chiếc lá cho mẹ cô, nhờ mẹ giữ chúng cho cô, cô lại đi nhặt những chiếc lá mới.
Lữ Văn Lệ nhìn bóng lưng của Lâm Tiếu với ánh mắt ngưỡng mộ, thầm nghĩ bản thân mình có phải quá thờ ơ rồi không, mỗi ngày sau khi tan làm về cô ấy mệt mỏi nằm dài trên giường, công việc của cô ấy không có công việc tay chân, điều khiến Lữ Văn Lệ cảm thấy mệt mỏi là tinh thần.
Cô ấy không cảm nhận được chút thành tựu nào ở công việc hiện tại của mình. Những người xung quanh cô ấy đều đang đấu đá lẫn nhau, đổ lỗi giành công nhau, cô ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dấn thân vào đó, mỗi ngày sau thức dậy cô ấy đều không muốn mở mắt ra, không muốn đối mặt một ngày mới.
Nhà Lữ Tú Anh rủ cô ấy đi leo núi, Lữ Văn Lệ không hề do dự mà đồng ý ngay lập tức, cô ấy muốn nhìn núi xanh nước biếc để “rửa” đôi mắt của mình.
Nhìn thấy Lâm Tiếu vừa hoạt bát vừa nhạy bén, Lữ Văn Lệ phát hiện cô ấy bị công việc giày vò đến tê liệt, đến đần độn.
Cô ấy đứng dưới chân núi hít một hơi thật sâu, không khí ở đây rất trong lành, có hương thơm của cỏ cây, nồng độ dưỡng khí cao khiến đầu óc cô ấy vô cùng minh mẫn.
Lữ Văn Lệ cố thở ra hết những chán nản buồn bực trong lồng ngực, cố gắng hít vào không khí trong lành nơi đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play