Viên Kim Lai chạy tới, duỗi tay xốc khăn của Lâm Tiếu lên: "Lâm Tiếu, tại sao cậu lại trùm đầu giống như bà ngoại sói vậy?"
Viên Kim Lai vén khăn lụa lên một góc, lúc này trùng hợp có một trận gió to thổi tới, khiến cát và bụi bặm đều bay vào mặt Lâm Tiếu.
"Viên…" Lâm Tiếu vừa mới nói xong chữ đầu tiên đã phải vội vã im lặng, bởi vì cát cũng đang bay vào trong miệng cô.
Trong mắt và miệng Lâm Tiếu đều có cát bay vào. Cô ngậm miệng híp mắt bước nhanh vào lớp học, lát nữa cô sẽ tính sổ với Viên Kim Lai sau. Bây giờ cô muốn đi đến hồ nước súc miệng và rửa mặt trước.
Sau khi súc miệng, cảm giác sàn sạt trong miệng cuối cùng cũng xem như biến mất, nhưng mà cát trong mắt Lâm Tiếu rửa thế nào cũng không ra. Mỗi lần cô chớp mắt đều bị nó ma sát vào mắt rất đau đớn.
Mắt phải bị cát rơi vào của Lâm Tiếu vừa đỏ vừa sưng, nước mắt lưng tròng, giống như mắt đỏ của thỏ con.
Lúc Lâm Tiếu vừa dụi mắt vừa đi ngang qua chỗ ngồi của Trần Đông Thanh ở hàng thứ hai, Trần Đông Thanh bèn hỏi: "Lâm Tiếu, sao cậu lại khóc vậy?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT