Lữ Tú Anh nhớ tới chuyện này lại nơm nớp lo sợ, nhưng bà biết mình có nơm nớp lo sợ cũng vô dụng, mỗi lần nghĩ đến lại phải tự quên đi. Bà tiếp tục suy ngẫm chuyện của Lâm Tiếu: “Nếu Toán học của Tiếu Tiếu giỏi như vậy, tại sao từ xưa đến giờ chưa thấy con bé thi được 100 điểm?”
Lâm Dược Phi: “Con đã từng xem bài thi của em ấy, phần lớn lỗi sai đều do sơ ý chủ quan, không thì cũng do làm tắt bước quá nhiều, bị thầy cô trừ điểm trình bày.”
“Bình thường em ấy thấy bài thi quá đơn giản nên thường xuyên làm bài qua loa.”
“Lần này em ấy thấy đề thi Olympic Toán khó nên mới cẩn thận làm bài hơn.”
Lữ Tú Anh: “Đến bây giờ mẹ vẫn cảm thấy như mình đang mơ... Tiếu Tiếu nhà mình giống ai thế nhỉ?” Trong gia đình họ không có người nào đầu óc vô cùng thông minh, học hành thần kỳ đến vậy.
“Chẳng lẽ con bé giống cha con?” Lữ Tú Anh hỏi.
Lâm Dược Phi: “Sao con biết được chứ ạ!” Lúc cha qua đời, Lâm Dược Phi mới hơn mười tuổi, mỗi ngày anh chỉ biết điên cuồng chơi bời quậy phá, nào biết Toán học của cha mình có tốt hay không? Anh chỉ biết công việc của cha không liên quan gì đến tính toán.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT