Tuy Lâm Dược Phi không có thời gian về quê lâu dài nhưng anh vẫn có thể đưa đón mẹ và em gái. Buổi sáng anh ngồi xe buýt về quê, buổi chiều lại bắt xe buýt quay lại, nếu sắp xếp được thời gian thì chỉ cần đi trong một ngày, hoặc ở lại một đêm cũng được.
Lữ Tú Anh hỏi: “Tại sao gần đây con bận nhiều như vậy?”
Lâm Dược Phi xoa mũi, nhìn sang chỗ khác: “À, gần đây con đang phụ trách một công trình.”
Lữ Tú Anh ngạc nhiên nói: “Ông chủ Lương cho con phụ trách công trình rồi à?” Lâm Dược Phi chỉ mới làm việc một năm, lại còn trẻ như vậy, ông chủ Lương tin tưởng anh quá, thế mà lại cho anh làm quản lý sớm như vậy.
“Vậy con phải làm cho tốt.” Lữ Tú Anh dặn dò Lâm Dược Phi: “Đừng để ông chủ Lương nghĩ ông ấy đã nhìn sai người.”
Lâm Dược Phi: “Dạ mẹ.”
“Không được, không thể để con đưa đón mẹ được.” Như vậy thì Lâm Dược Phi sẽ phải đi đường cả một ngày, thật sự rất mệt mỏi. Hơn nữa, về tới quê chỉ kịp uống một ly nước đã phải đi ngay. Lữ Tú Anh thấy không thỏa đáng: “Chắc chắn mợ của con sẽ nói này nói nọ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT