“Kim Hoa, đem sự việc nói rõ với hai vị lão gia.” Hầu lão phu nhân không muốn mình phí lời, liền phân phó Kim ma ma.
Kim ma ma liền kể lại tất cả mọi chuyện một cách rõ ràng.
Sau khi Hầu lão phu nhân nghe xong, bà ta liền nói: “Nếu chúng ta để huyết mạch của nhà mình bị lưu lạc bên ngoài, trong kinh thành người ta biết sẽ chê cười chúng ta đấy.”
Bà nhìn về phía Nhị lão gia: “Cho nên, ngày mai ngươi cùng tức phụ ngươi, đem đứa trẻ đưa trở về. Nó chỉ là một đứa bé, không hiểu chuyện, các ngươi phải nói cho nó nghe một chút, đừng để nó tức giận không muốn trở về. Có gì cần giáo huấn thì để sau này nói.”
Bà ta nhìn chằm chằm con vợ lẽ: “Tức phụ ngươi, chính là một người không ra gì. Năm đó lạc mất đứa trẻ đi, giờ người khác giúp chúng ta tìm lại nó, mà xem cái bộ mặt của nàng ta kìa, giống như người khác hại nàng ta vậy. Cứ như vậy, ngày mai sau không biết nàng ta sẽ đối xử thế nào với đứa trẻ. Ta nói cho ngươi, nếu đứa trẻ không trở lại, cả nhà các ngươi sẽ phải tách ra.”
Nhị lão gia Triệu Nguyên Lương là con vợ lẽ, bản thân không có tài cán gì, đương nhiên cũng không muốn phân gia, trước mặt mẹ cả thì chẳng dám có chút tính tình nào.
Hắn vội vàng gật đầu đồng ý, rồi giải thích hộ tức phụ mình: “Ngụy thị cảm thấy lạc mất đứa trẻ là rất xấu hổ, sợ người khác cười nhạo, trong lòng rất buồn bã, nàng không có ý gì khác.”
“Hừ, nàng ta tự mình làm chuyện hồ đồ, làm hại cả hầu phủ này mất mặt, lại còn hại đứa trẻ phải sống vất vưởng bên ngoài mười mấy năm. Những điều này nàng ta không nghĩ tới, mà chỉ lo cho cái mặt của nàng ta, mặt của nàng ta to lớn thế nào cơ chứ?” Hầu lão phu nhân trào phúng nói.
Triệu Nguyên Lương không dám nói gì thêm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT