Tuân Mịch rất mừng vì mình chưa kịp hành động, chưa gây ra hậu quả không thể cứu vãn.
Chỉ cần tưởng tượng cảnh tượng suýt xảy ra đó, hắn đã xấu hổ muốn độn thổ.
Hắn giả vờ như không có chuyện gì, tháo chiếc nhẫn trên ngón trỏ tay trái xuống.
"Cái này được không?"
Đồng Nhiên nhận lấy chiếc nhẫn xem xét kỹ lưỡng.
"Chiếc nhẫn này của cậu đắt không?"
"Không biết, nhẫn là mẹ tôi tặng," Tuân Mịch chỉ vào mặt nhẫn nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT