Trên đường đi, Dương Tín Niên thấy Đồng Nhiên cứ lật qua lật lại tấm huy chương vàng kia, cười nói: "Đó là huy chương vô địch giải mở rộng mà Tư Nhàn giành được năm 13 tuổi, loại huy chương này nó có cả đống, cứ yên tâm nhận đi."
Đồng Nhiên không quan tâm Lục Tư Nhàn có bao nhiêu huy chương vàng, cũng không quan tâm tấm huy chương này có ý nghĩa to tát gì không, cậu chỉ biết rằng, đây là món quà đặc biệt nhất mà cậu từng nhận được trong đời, lại còn đến từ một người không ngờ tới.
Cậu đột nhiên hiểu tại sao miệng Lục Tư Nhàn độc địa như vậy, mà bạn bè xung quanh lại không ít.
Những người đó không được Lục Tư Nhàn cứu mạng giống cậu, nhưng có lẽ cũng từng trong một khoảnh khắc nào đó, cảm nhận được sự dịu dàng vô tình của đối phương.
Về đến nhà, Đồng Nhiên chụp ảnh tấm huy chương vàng rồi đăng lên vòng bạn bè, sau đó cất huy chương vàng với cây cỏ bốn lá may mắn của mình vào một chiếc hộp sắt.
Cậu sợ Dương Tín Niên đợi lâu, chỉ tiện tay nhét vài bộ quần áo và giấy tờ tùy thân rồi vội vàng xuống lầu. Vừa ra khỏi thang máy, cậu nhận được điện thoại của Cửu Ngư.
"Dedi, tôi giúp cậu hỏi thăm rồi." Giọng Cửu Ngư có chút nghiêm túc, "Chắc là cậu không thể tham gia cuộc thi ảo thuật gia Yến thị năm nay rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT