Cậu nới lỏng chiếc cổ áo hơi chật, cố gắng giữ bình tĩnh: “Theo phép lịch sự của con người thì cậu nên tự giới thiệu mình trước.”

“Chương trình này tên đầy đủ là ‘APP Đại Ảo Thuật Gia’, với sứ mệnh đào tạo những ảo thuật gia xuất sắc và vĩ đại nhất trên nhiều vị diện.”

“Vậy là, tôi còn 1 giờ để sống, trừ khi tôi biểu diễn ảo thuật để kéo dài thời gian?”

“Chương trình có nhiệm vụ nhắc nhở ký chủ, hiện tại đã qua 36 giây, còn 59 phút 14 giây trước khi chủ nhân tử vong.”

14 + 36 bằng…?

Đây là trình độ của bàn tay vàng sao? Đồng Nhiên cuối cùng cũng nhận ra mình phải lo lắng, cái “bàn tay vàng” này có vẻ không đáng tin lắm. Dù sao thì cũng không thể mạo hiểm với tính mạng, cậu hỏi: “Hộp thư ở đâu?”

Ngay lập tức, một bảng điều khiển app nửa trong suốt xuất hiện trước mắt. Đồng Nhiên tập trung nhìn vào, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.

Sau đó, Đồng Nhiên không ngừng học hỏi bổ sung kiến thức về ảo thuật, chăm chú đến mức không nhận ra cuộc thi đã bắt đầu.

Mãi cho đến nửa giờ sau, đến lượt bọn họ lên sân khấu.

“Fighting!”

Nhóm thực tập sinh tụ lại trong khu vực chờ, quây thành vòng tròn, chồng tay động viên nhau.

Màn trình diễn hôm nay là một bài mang tên “Gánh Xiếc Thú Biến Tấu”, giai điệu vui tươi, nhịp điệu sôi động, nếu thể hiện tốt sẽ dễ dàng tạo không khí vui vẻ. Nhưng Đồng Nhiên vẫn cảm thấy có chút lo lắng về màn biểu diễn sắp tới, trên đường đến sân khấu, cậu thậm chí còn cảm nhận được tim mình đập thình thịch.

Thế nhưng ngay khi ánh đèn tắt đi và âm nhạc vang lên, cậu lập tức thả lỏng—đây là sân khấu của riêng cậu, là nơi mà cậu đã quen được vạn người chú mục.

Giữa tiếng hét vang dội khắp sân khấu, Đồng Nhiên thả lỏng toàn bộ tâm trí, để cơ thể tự động dẫn dắt mọi thứ.

Cậu hòa mình vào nhịp điệu âm nhạc theo bản năng. Những động tác từng nghĩ mình sẽ không bao giờ làm được giờ lại dễ dàng hoàn thành. Kể cả chất giọng từng bị chê bai cũng có thể ngay lập tức chạm tới nốt B4 cao vút.

Nhưng nếu chỉ dựa vào khả năng chuyên môn thì chưa đủ để làm chủ sân khấu. Chính sự nhạy cảm với máy quay bẩm sinh và kỹ năng kiểm soát biểu cảm được rèn luyện qua nhiều năm đã trở thành lợi thế lớn của Đồng Nhiên lúc này. Chỉ cần máy quay lia tới cậu, cậu sẽ luôn bắt được ngay và đáp lại bằng phản ứng hoàn hảo nhất.

Từ ánh mắt đến độ cong của nụ cười, mọi ngôn ngữ cơ thể đều biến thành vũ khí lợi hại. Đồng Nhiên như một tinh vân đang bùng nổ mạnh mẽ, cố gắng thu hút mọi ánh sáng trên sân khấu về phía mình.

“Hình như hôm nay Đồng Nhiên hơi khác nhỉ?” Một huấn luyện viên bên dưới cất tiếng.

“Ừ, động tác tuy chưa chuẩn bằng lúc tổng duyệt, nhưng trông rất thoải mái, biểu diễn cực kỳ tự nhiên.”

“Khả năng trình diễn cũng rất tốt. Cậu ấy là C vị à?”

“Không phải đâu, C vị của đội họ hình như là Bối Á Nam.”

Tất cả giám khảo cùng rơi vào im lặng.

Có những điều không tiện nói ra trước ống kính vì quá dễ đắc tội người khác, nhưng trong lòng họ đều thầm nghĩ: C vị của nhóm này hoàn toàn bị Đồng Nhiên biến thành người làm nền…

“Ôi trời—”

Một sự cố bất ngờ xảy ra trên sân khấu.

Đồng Nhiên bất ngờ bị Bối Á Nam va phải, làm rơi micro!

Nếu chỉ dừng lại ở đây thì vẫn chưa quá nghiêm trọng, nhưng lại đúng lúc khách mời hỗ trợ biểu diễn của họ— Lư Giai Giai, đang từ phía trước lùi ra sau và vô tình giẫm trúng chiếc micro. Cô loạng choạng trượt chân, suýt chút nữa thì ngã.

Trong khoảnh khắc nguy cấp, Đồng Nhiên nhanh như một hiệp sĩ, đỡ lấy lưng Lư Giai Giai, nhẹ nhàng nắm tay cô và dẫn dắt cô xoay một vòng trên sân khấu.

Ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ bình tĩnh trong ánh nhìn của Đồng Nhiên giúp trấn an nỗi sợ hãi trong Lư Giai Giai. Ngay sau đó, cậu bước một bước nhẹ nhàng, cùng cô thực hiện một điệu nhảy ngẫu hứng đầy ăn ý.

“AAAAAA Đồng Nhiên!!!!!!”

“Con trai của mẹ!!!!!!!!!!”

Bầu không khí trên sân khấu bùng cháy đến đỉnh điểm, tiếng hò hét như sóng trào, tầng tầng lớp lớp. Rõ ràng khu cổ vũ của Đồng Nhiên nhỏ nhất, chỉ có hơn chục tấm đèn cổ động, vậy mà giờ đây cả khán đài đều đồng thanh hô vang tên cậu.

Có người tim đập loạn nhịp, có người gào đến khản cả giọng.

Mỗi góc máy lia qua đều khiến tất cả trong khán đài không thể thoát khỏi sự cuồng nhiệt.

Khi âm nhạc dần lắng xuống, các thí sinh biểu diễn tạo thành tư thế kết thúc như đã bàn. Camera trên màn hình lớn lần lượt đặc tả từng khuôn mặt của các thực tập sinh. Đến lượt Đồng Nhiên, khán đài đột nhiên bùng nổ trong tiếng reo hò khổng lồ, âm lượng vượt xa bất kỳ ai trước đó.

Biểu cảm của Bối Á Nam bỗng chốc cứng đờ, khó khăn lắm mới duy trì được nụ cười.

Nhưng điều bẽ mặt nhất vẫn còn ở phía sau.

Khi PD hỏi về sự cố đánh rơi micro, Bối Á Nam đỏ mắt, làm bộ ấm ức nhìn về phía Đồng Nhiên.

Đồng Nhiên thì thẳng thừng bỏ qua, trong đầu giờ chỉ nghĩ đến vạch sinh mệnh đang đếm ngược, chẳng rảnh để đôi co hay làm trò đấu đá giả tạo với ai.

Chưa kịp để Đồng Nhiên mở miệng, Lư Giai Giai đã nhanh chóng lên tiếng giải vây: “Tôi đã debut được sáu năm rồi, mỗi lần bước lên sân khấu vẫn không tránh khỏi hồi hộp. Dù có luyện tập kỹ đến đâu thì khi biểu diễn trực tiếp vẫn luôn có khả năng xảy ra sự cố. Nhưng khán giả thực sự rất bao dung, không phải bạn không được phép mắc lỗi, mà chỉ cần xử lý khéo léo, sự cố không những không ảnh hưởng đến sân khấu mà còn có thể mang đến bất ngờ. Điều này, đội viên của tôi đã chứng minh rất rõ.”

Ngay lập tức, phía dưới sân khấu rộ lên tiếng gọi “Đồng Nhiên.”

Lư Giai Giai nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lóe lên chút tinh nghịch: “Đồng Nhiên, mọi người đang gọi tên cậu đấy. Không định tặng một đoạn solo để kéo thêm phiếu sao?”

Mặt Bối Á Nam gần như tái xanh. Rõ ràng cậu ta mới là C vị! Chuyện kéo phiếu chẳng phải nên do cậu ta dẫn dắt sao? Nếu có solo, thì người đứng ra cũng phải là cậu ta chứ!

Tuy nhiên, Bối Á Nam không dám thể hiện chút bất mãn nào, chỉ đành cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, đầy bất lực.

Đồng Nhiên lại đặc biệt liếc nhìn Bối Á Nam một cái. Không rõ dụng ý thế nào, nhưng ánh mắt đó không giống khiêu khích mà như đang ngầm nói: “Xin lỗi vì đã chiếm mất cơ hội thể hiện của cậu, nhưng tôi không thể phụ lòng mong đợi của mọi người, hy vọng cậu đừng giận.”

Trời mới biết vì sao chỉ với một ánh mắt, Bối Á Nam lại như nhận được từng ấy thông điệp nặng trĩu. Cảm xúc lẫn lộn ập đến: ba phần khó chịu, ba phần ấm ức, còn bốn phần là biến mẹ đi!

Được tiện nghi lại còn làm bộ biết điều, có giỏi thì cậu từ chối đi chứ!

Tất nhiên, từ chối là chuyện không thể nào. Đồng Nhiên chỉ mỉm cười ngượng ngùng trước ống kính, nhẹ nhàng đáp: “Vậy để tôi làm ảo thuật biến thành một cây nấm cho mọi người xem nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play