Bà cô cò mồi nói đi là đi, chẳng lưu luyến chút nào.
Khi lướt qua Đồng Nhiên, bà ta còn lẩm bẩm: “Thằng nhóc này chắc chắn là giả vờ, rõ ràng vừa nãy mình nghe thấy cậu ta nói tiếng Trung…”
Đồng Nhiên suýt thì phì cười. Bị chen ngang như vậy, cảm giác quen thuộc thoáng qua lúc trước cũng bay biến, chỉ là ảo giác mà thôi, cậu lắc đầu không nghĩ ngợi thêm.
Sau khi quét mã trả tiền và cầm bữa sáng, cậu bước thẳng đến khu nội trú.
Phòng bệnh của Khang Phú Hữu nằm ở tận cùng tầng 11. Vừa bước vào, Đồng Nhiên đã thấy một người béo trắng toát đang ngồi trên mép giường. Cả người trông chẳng khác nào chiếc bánh bao vừa nở bột. Đối phương vắt chân chữ ngũ, mặt mày hớn hở, đang thao thao nói gì đó với y tá chăm sóc, hoàn toàn không giống bệnh nhân.
“Khang tổng.” Đồng Nhiên bắt chước nguyên chủ, gật đầu chào rất lễ phép.
Cả người Khang Phú Hữu như rung lên, mỡ cũng rung theo. Ông ngừng nói, quay đầu về phía cửa với một động tác chậm như bị kẹt, rồi mắt bỗng đỏ hoe: “Ca cao…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play