Bạn nhỏ Lục Thừa Trừng đi đến bên cạnh ba, Lục Quân Đình rất tự nhiên kéo cậu bé vào lòng, rồi đặt cậu lên đùi. Bạn nhỏ thấy anh uống cà phê thì nhíu mày hỏi: “Sao hôm nào ba cũng phải uống thuốc vậy?”
“Đây không phải là thuốc, đây là cà phê.”
Cậu nhóc vẫn kiên quyết, “Là thuốc, là thuốc đắng.”
Con trai anh cho rằng những thứ có vị đắng đều là thuốc, tuy đã nói nhiều lần nhưng tính tình của nhóc y chang mẹ cậu, Lục Quân Đình cũng lười uốn nắn, nói đùa: “Con muốn thử một ngụm thuốc không?”
Cậu nhóc bị dọa sợ, co ro từ trong ngực anh nhảy xuống, lộc cộc chạy đến chỗ mẹ. Lúc này Lâm Hi Vũ ngồi cách Lục Quân Đình hơi xa, cậu nhóc vừa chạy tới, cô vô thức ôm lấy con trai. Bấy giờ cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, nhóc con bên cạnh nói gì cô cũng không nghe thấy. Lâm Hi Vũ không dám nhìn về phía anh, cô cảm thấy khó hiểu, vì sao chỉ vì một ánh mắt của Lục Quân Đình mà cô như trúng tà vậy. Ánh mắt Lục Quân Đình nhìn về phía mẹ con cô, Lâm Hi Vũ vô thức ngồi thẳng lưng, để bản thân bớt khẩn trương cô vội ôm con trai vào lòng.
Lục Quân Đình cảm thấy vợ mình lạ lạ, không phải cô thích anh mặc như vầy sao? Anh cố ý mặc cho cô nhìn, sao cô không nhìn nhiều thêm một chút.
“Hôm nay anh không cần họp sớm, lát nữa anh đưa em đi làm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT