Lâm Hi Vũ sinh tiểu Bảo rất thuận lợi, nhưng vẫn phải ở lại trong bệnh viện quan sát mấy ngày, không có việc gì thì được xuất viện. Phòng trẻ con ở nhà đã được Lục Quân Đình chuẩn bị từ lâu, kể cả sữa bột và tất cả đồ dùng cho trẻ em.
Ngày Lâm Hi Vũ xuất viện, trừ Lục Quân Phong ra thì một nhà Lục gia từ trên xuống dưới đều tập trung ở Nguyệt Nhất Viên chào đón mẹ con cô. Cũng bởi trong nhà đón thành viên mới nên sắc mặt ai cũng tràn ngập niềm vui.
Tên đứa bé đã được chọn từ lâu, là do Lục lão tiên sinh đặt cho, gọi là Lục Thừa Trừng. Sau khi Lâm Hi Vũ cho tiểu bảo bú sữa xong liền ra nhà ngoài, Lục lão phu nhân nói: “Con bế đứa nhỏ cho Quân Đình ôm một cái, làm cha kiểu gì mà đến con mình cũng không biết bế.”
Lâm Hi Vũ cẩn thận đưa đứa bé cho Lục Quân Đình, động tác bế con của anh rất không tự nhiên, cứng đờ lại cẩn thận từng li từng tí, giống như đang ôm bom không bằng ấy. Tiểu Bảo ý thức được bản thân bị đổi người bế, cảm nhận tư thế bế cứng nhắc của Lục Quân Đình liền khóc lên.
Lục Quân Đình nhíu mày lại, Lục lão phu nhân nói: “Sửng sốt làm gì? Nhanh dỗ bé con đi.”
Lục Quân Đình không đành lòng nhìn vẻ mặt của con trai, nhẫn nại nhẹ nhàng hạ giọng dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.” Nhưng vẻ mặt anh lại nghiêm túc quá đà, câu nói dỗ dành này nghe còn giống mệnh lệnh hơn.
Tiểu Bảo không cho anh tí mặt mũi nào, càng khóc dữ dội, Lục Quân Đình lông mày càng nhíu chặt, những chuyện khác anh đều làm được, riêng chuyện dỗ dành này thực sự anh không có kinh nghiệm. Đứa bé không thoải mái càng khóc lớn, mà Lục Quân Đình nhìn khuôn mặt tiểu tử đang khóc oa oa kia, càng nhìn càng thấy xấu. Sắc mặt anh cũng không tốt lắm, trầm giọng nói: “Em dỗ con đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT