Vì vậy muốn từng chút ở trong lòng của những người hàng xóm trong khu gia quyến, vạch trần ra sự thật rằng Trần Mỹ Như không thích gặp con trai, con dâu, cháu trai, sau đó lại từng bước khắc sâu hơn, khuếch trương thêm sự ảnh hưởng này, truyền tới cả tai của những người bạn, cấp dưới của Lưu Anh.
"À thì, đi qua nhà này chính là nhà ba mẹ chồng của cô rồi." Người gác cổng đưa cái giỏ qua cho Tô Duệ: "Cô vác qua đó, tôi ở phía sau nhìn xem, hễ như bà ta có một lời gì đó khó nghe, tôi liền xông lên, áp tải bà ta tới cục cảnh sát."
Tô Duệ kinh ngạc nhận lấy giỏ tre qua: "Anh không sợ sao? Ba chồng tôi..."
"Không sợ!" Người gác cổng cười nói: "Lãnh đạo của tôi khi còn làm lính, là bộ trưởng bộ vũ trang Phương Đông thăng, cấp dưới của đồng chí Lưu Anh. Nếu như cô ấy mà biết, cô với bọn trẻ ngay cả cửa cũng không bước vào được, chỉ sợ rằng sẽ gây náo loạn ngất trời."
Sợ sẽ dọa tới Tô Duệ, bốn chữ "náo loạn ngất trời" ở phía sau, người gác cổng nói bằng giọng vừa thấp vừa nhẹ.
"Đừng sợ." Người gác cổng cổ vũ nói: "Đi đi!"
Tô Duệ gật đầu, đeo trên lưng cái giỏ tre, dắt theo hai đứa trẻ đi về phía nhà họ Lâm.
Cả một dãy nhà này đều là từng tòa từng tòa nhà lầu nhỏ độc lập, nhà họ Lâm cũng giống như hai bên trái phải, căn nhà lầu nhỏ hai tầng được xây bằng gạch đỏ, phía trước được vây lại thành một cái sân không lớn, trồng hai hàng rau, bảo mẫu tay thì xách thùng nước gỗ tay thì cầm gáo nước, đang tưới nước cho mấy cây rau xanh.
Tô Duệ đưa theo bọn trẻ vừa đứng lại ở trước cổng, bảo mẫu liền nghiêng đầu nhìn qua.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT