Một tháng này cô mệt muốn chết rồi, mới từ trong núi trở về còn chưa có kịp nghỉ ngơi đâu, còn chạy tới đến đón cô ta, lúc này ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ pha lê phơi một lúc liền có chút chịu đựng không nổi rồi.
Nhưng mà này hết thảy Cố Đan Tuyết không biết, cô ta chỉ cảm thấy Tô Mai thật bất công, Lâm Niệm Doanh là con nuôi, cô ta cũng là con gái nuôi, cũng không phải là con ruột, nhưng vì sao Lâm Niệm Doanh kia thiếu thốn lòng tự trọng thì đáng thương, còn cô ta thì Tô Mai không để ý, còn đổ lỗi cho cô ta.
Tô Mai thật sự gọi điện kêu Lâm Niệm Doanh tới, kêu hai người nói chuyện với nhau, cô ta nào là cái gì muốn tỏ thái độ kết hôn chứ, nói cái gì mà ác độc toàn từ ngữ gây tổn thương thằng bé, như đâm một nhát dao vào ngực Lâm Niệm Doanh? Cái gì là đồ đáng thương không ai muốn, cái gì mà đồ có mẹ sinh mà không có mẹ dạy, rồi cái gì mà so với Triệu Cẩn ngay cả một đầu ngón tay kém hắn...
Tô Mai ở bên ngoài nghe xong mấy câu, tức giận đến mức cả người phát run!
Trước giờ cô còn chưa bao giờ dám nói qua một câu lời nói nặng với bảo bối, Cố Đan Tuyết, con bé làm sao dám?!
Một chân đá phi ván cửa, Tô Mai xách theo cổ áo cô ta ném người ra ngoài cửa: "Cô cút ngay!"
Thở hổn hển, hít vào một hơi, Tô Mai giận đến mức vò đầu gãi tóc: "Con trai của tôi đây mà cô cũng xứng vung tay múa chân hả! Cố Đan Tuyết, Đời này cô còn dám xuất hiện ở trước mặt Niệm Doanh nhà tôi, thì tôi đánh gãy chân chó của cô, cô là cái thá gì hả! Còn nghĩ chính mình là công chúa cơ, cô —— ha ha..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play