Tô Duệ cúi đầu liếc mắt em bé nhả bong bóng với Tiểu Hắc Đản trong ngực, trong lòng thở dài. Cô không biết mình có duyên với trẻ con từ lúc nào: "Dẫn theo đi, nếu không lại khóc."
"Nó rất hay khóc!" Buổi chiều Triệu Du tỉnh dậy không tìm thấy Tô Duệ, khóc đến mức ai cũng không dỗ được, Tiểu Hắc Đản nghĩ đến tiếng khóc tê tâm liệt phế kia mà lòng vẫn còn sợ hãi: "Ai dà, dẫn theo đi." Giọng rất là không biết làm sao.
Trương Ninh bị chọc cười, thò người ra xoa đầu cậu bé: "Ai dà, Tiểu Hắc Đản, sao cháu đáng yêu như vậy!"
Tiểu Hắc Đản nóng mặt, thấp người xuống tránh thoát tay Trương Ninh, chạy ra cửa như một làn khói. Khi ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Niệm Doanh và Triệu Cẩn trên ghế thì không khỏi sửng sốt, nhớ đến chiều hai người viết mấy phong thư giúp mình, quay đầu kêu lên: "Mẹ, anh và Triệu Cẩn thì sao, hai anh cũng đi ạ?"
Tô Duệ nghiêng đầu nhìn về phía hai đứa trẻ nửa ẩn mình trong bóng tối ngoài sân, không lên tiếng, cứ nhìn như vậy.
Lâm Niệm Doanh biết cô đang đợi mình chủ động mở miệng, hơi chần chờ đi tới cửa: "Thím, cháu cũng muốn đi."
Tô Duệ nhếch môi, cười: "Tiểu Cẩn thì sao?"
"Sĩ quan hậu cần xe hàng rất xóc nảy." Trương Ninh nói: "Để nó theo mẹ tôi ở nhà chứ."
Thật ra thì theo ý Trương Ninh, tốt nhất là không dẫn đứa nào cả, ở hội làng người người tấp nập, hơi không chú ý chút là lạc thì làm thế nào.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play