Cởi giày rồi leo lên giường đất, Tô Mai bế Hòa Huyên lên, cầm miếng mứt cho cô bé ăn.
Triệu Khác làm nóng bình sữa cho con bé uống, đứa nhỏ ngửi ngửi mùi thức ăn không ngừng tỏa ra từ trong nồi, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên kêu "A a..."
"Con bé còn chưa nói được sao?" Triệu Cẩn cầm lấy bát nước chấm nhỏ do ông Uông đưa cho, cầm lấy đũa gắp thịt cừu: "Con nhớ rõ lúc Tiểu Du lớn tới tầm này đã biết kêu anh rồi."
"Hòa huyên," Triệu Cẩn giơ miếng thịt dê trong tay lên: "Em kêu một tiếng 'anh', anh sẽ cho em ăn thịt."
"An -"
Triệu Khác trầm mặt xuống, làm sao cũng không nghĩ tới dạy con bé hơn một tháng, vậy mà tiếng đầu tiên con bé kêu không phải ba, không phải mẹ, lại là anh: "Hòa Huyên, gọi ba đi."
Hòa Huyên một chút cũng chẳng thèm để ý, chỉ trông mong nhìn chằm chằm miếng thịt dê trên đũa của Triệu Cẩn rồi nuốt nước miếng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT