Vừa nghĩ đến, mấy đứa lớn cũng chưa đến mười tuổi, nhỏ chỉ mới năm tuổi, đã gấp không chờ nổi muốn vươn đôi cánh non nớt bay ra ngoài, sau này, một năm cũng khó gặp được một lần. Vành mắt Tô Mai đỏ bừng, giọng nói cũng thay đổi: "Triệu Khác, em muốn báo danh thi làm huấn luyện viên của tụi nhỏ..."
Triệu Khác 'phụt' một tiếng, vui vẻ nói: "Tiểu Mai, câu trước của em chẳng phải là 'không hiếm lạ các con' sao..."
"Mẹ." Triệu Cẩn chôn giấu nỗi niềm cảm động và luyến tiếc dưới đáy lòng, cười nói: "Mẹ cũng đâu làm lính, sao có thể làm huấn luyện viên của tụi con được? Huấn luyện viên Dương có nói, huấn luyện viên của tụi con ít nhất cũng phải là trung tá."
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản nhảy xuống từ đầu gối của Triệu Khác, bóp một viên kẹo từ trong tay cô ném vào miệng: "Huấn luyện viên Dương còn nói, học lực huấn luyện viên của tụi con thấp nhất cũng phải tốt nghiệp cấp ba, còn có vài người là chuyên gia vũ khí, chuyên gia ngôn ngữ, giáo sư địa lý du học trở về nữa."
"Thím ơi, cháu ủng hộ thím. Như vậy đi." Lâm Niệm Doanh ranh mãnh nói: "Thím trở về học bổ túc văn hóa với chú Triệu, ba đến năm năm sau học xong chương trình cấp ba, thi vào học viện quân sự Cáp Nhĩ Tân. Sau khi tốt nghiệp, cố gắng một năm lập được bảy tám công lao, bốn năm năm lên được trung tá, sau đó xin phép bên trên làm huấn luyện viên của tụi cháu, nội dung xin phép cháu đã nghĩ xong giúp thím rồi, 'vì bảo vệ con trai, tôi quyết tâm làm huấn luyện viên'."
Tô Mai bị bọn họ anh một câu em một câu, chọc cho tức cũng không được cười cũng không xong.
"Sao thím lại không phát hiện." Tô Mai nhéo mặt Lâm Niệm Doanh, hung hăng nói: "Cháu là một cái bánh bao nhân mè đen nhỉ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play