Lời này trước kia nghe còn tốt, hiện tại... Tần Thục Mai nhìn lướt qua mì khoai tây trên bàn cơm còn chưa có ăn xong, trong lòng liền cực kì khó chịu: "Trời không mưa, mẹ cũng khá tốt. Nếu là không có việc gì, mẹ gác máy, còn ăn cơm nữa."
"A! Mẹ người từ từ đã, con báo một tin vui cho người," Tịch Nam cười nói: "Tiểu Chương lần này thi, điểm ngoại ngữ lại là một trăm."
"Ừ, không tồi." Tần Thục Mai mặt mày giãn ra nói.
Tịch Nam cười nói: "Vì khen thưởng thằng bé, hôm trước con dẫn cháu đi cửa hàng bách hoá, kết quả người đoán được thế nào, thằng bé ấy a liếc mắt một cái liền nhìn trúng một bộ quần áo quân đội màu xanh lục, giống như là quân trang vậy, Tiểu Chương mặc vào người không biết nhiều tinh thần, nhưng con vừa nhìn chất liệu, cùng quân trang trên người chú ba thật sự là kém xa. Mẹ, người có thể nói vợ chồng chú ba gửi quân trang cũ của chú ba cho Tiểu Chương một bộ, con sửa đi cho Tiểu Chương thành hai bộ quần áo mặc..."
Sắc mặt Tần Thục Mai thoáng trầm xuống, trong giọng nói mang theo sự lạnh lùng: "Tịch Nam, con cho quân nhân là cái gì? Quân trang lại là cái gì? Nếu là không hiểu, bảo Triệu Dần nói cho con rõ ràng một chút."
Nói xong: "Bang" một tiếng gác điện thoại, đỡ tay vịn sô pha, tức giận đến không thở nổi.
"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Dụ Lan bưng trái cây lại đây, thấy vậy cả kinh, vội buông đĩa trái cây, đỡ bà ngồi xuống trên sô pha, đôi tay vuốt đầu gối bà vừa xoa vừa nói: "Là chân đau sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT