"Chạy đến mấy chuyến!" Bà Tống để túi quần áo trong tay ở trên ghế sa lon, kinh ngạc nói: "Cháu muốn gửi bao nhiêu thứ? Một chuyến còn mang không xong."
Triệu Khác chỉ bốn, năm cái bao tải trên đất ở phòng khách, rồi chỉ tất cả túi quần áo lớn nhỏ trên ghế sa lon: "Đều phải gửi đi."
"Gửi hết?"
Sợ bà Tống hiểu lầm cái gì, Triệu Khác giải thích: "Những thứ này đều là quần áo cũ, giày cũ, chăn, đệm cũ các thứ của Lâm Thành Lương, Trần Mỹ Như. Tô Mai không mặc vừa quần áo, cô ấy dùng chăn đệm không quen, bỏ đi thì tiếc, chẳng bằng gửi về quê quán cô ấy, làm đệm cho người nhà, làm quần áo đi làm mà mặc."
Bà Tống suy nghĩ như vậy cũng có lý, nhưng cũng quá là nhiều đồ.
Đúng lúc Tô Duệ xách hai cái túi vải xuống, bà Tống tiến lên xách giúp một túi, rồi đề nghị: "Tiểu Tô, bác thấy đừng gửi chăn, đệm cũ, phí vận chuyển của bưu điện cũng không ít. Ra khỏi khu gia quyến, trên đường có một cửa hàng làm chăn đệm, bỏ thêm mấy đồng, lấy cũ đổi mới, không đổi hết, các cháu để cho mình dùng. Còn về quần áo của Trần Mỹ Như, cho dù loại vải kia cũ hay mới đều không thích hợp cho bác mặc lúc làm việc ở quê. Cháu cho bác, bác tìm người đổi mấy mét vải cho cháu."
"Ôi, được ạ?" Đây là niềm vui ngoài ý muốn, vừa rồi Tô Duệ do dự vì phí vận chuyển của một túi đồ buổi sáng kia mất gần hai đồng, giờ còn nhiều như vậy, sợ là không đến hai, ba mươi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT