Sau khi ăn bữa cơm tất niên, lúc Ôn Hoằng Dương rời đi còn lì xì cho đứa bé trong bụng Bạch San San. Đứa bé của Bạch San San phải đến tháng tư mới sinh, còn hai tháng nữa, không ngờ Ôn Hoằng Dương lại lì xì sớm như vậy.
Chu Hữu Tường tiễn Ôn Hoằng Dương ra cổng, đợi anh ta đi xa rồi mới đóng cổng lại, quay lại nói với Bạch San San: "San San, em sắp sinh rồi, có muốn nghỉ việc ở nhà dưỡng thai không?"
"Em không muốn nghỉ việc đâu. Em muốn làm đến ngày cuối cùng. Dù sao chỗ đó cũng gần bệnh viện, đến lúc đó nếu em không khỏe, bảo người đưa em đến bệnh viện là được. Hơn nữa không phải anh cũng ở đó sao? Có lẽ không cần làm phiền người khác đâu!" Bạch San San uống nước cam, trong lòng thầm vui vẻ.
Mặc dù lương của cô ta hiện giờ không cao lắm, nhưng dù sao cũng là một khoản thu nhập. Mua cho mình chút đồ ăn thức uống chẳng phải tốt hơn sao? Nếu không thì số tiền lương này có thể dùng để thuê một bảo mẫu đến chăm sóc đứa bé. Cô ta không muốn ở nhà chăm con, càng không muốn làm bà nội trợ. Cô ta không muốn biến thành bà cô vàng vọt bị người ta chê bai!
Người có công việc, có thu nhập mới được tôn trọng trong nhà!
Nhìn Lý Trình Trình kia, chẳng phải chỉ sinh một đứa con trai thôi sao, vậy mà lại thuê hai dì giúp việc ở nhà chăm sóc. Lý Trình Trình có thể hưởng thụ như vậy, dựa vào cái gì mà cô ta không thể hưởng chứ? Cô ta có chỗ nào kém Lý Trình Trình?
Lý Trình Trình và con heo béo kia có tư cách tiêu tiền của hai anh trai cô ta, còn cô ta lại không có tư cách sao? Đến lúc đó cô ta thuê bà vú em chăm sóc nhà cửa, sẽ bảo anh trai cô ta trả tiền.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play