Lúc này trời tối nhưng vẫn còn khá sớm, Bạch San San ăn cơm tối ở nhà Chu Hữu Tường thì trời đã tối rồi, Chu Hữu Tường nói người phụ nữ chăm sóc cho đứa nhỏ: "Giờ trời tối rồi, tôi đưa Bạch San San về trước, lát nữa nếu mẹ đứa nhỏ về, cô bảo cô ấy cứ ăn cơm trước là được, không cần quan tâm đợi tôi."
Sau khi đi ra, gió đêm thổi qua, vẫn có chút lạnh, Bạch San San đưa tay chà xát cánh tay mình, không ngờ Chu Hữu Tường lại cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô ta, Bạch San San nhìn anh ta, có chút kỳ lạ: "Anh Chu..."
"Vừa nãy tôi ăn canh rồi, cả người ra mồ hôi, khoác cho cô trước một lúc." Chu Hữu Tường nói.
Bạch San San nhìn anh ta, trong lòng có chút ấm áp, không ngờ Chu Hữu Tường bình thường lại là người săn sóc, nhiệt tình như vậy, cô ta trước giờ đều không thích anh ta vì chuyện trên xe lửa, rất phản cảm với anh ta.
Xem ra lúc chưa hiểu rõ một người thì thực sự không thể kết luận về đối phương quá nhanh được.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa nhà, Bạch San San cởi áo khoác còn độ ấm từ trên vai xuống, trả lại cho Chu Hữu Tường: "Cảm ơn anh Chu."
"Bạch San San, bây giờ anh ba cô không ở đây, cô ở một mình, nếu có cần giúp đỡ gì thì cứ đến nhà tìm chúng tôi, chúng ta là đồng nghiệp, cũng xem như người trong cùng một nhà, nếu đã là người một nhà thì không cần khách sao." Chu Hữu Tường khẽ cười nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play