Nhân viên bán hàng lấy cho Bạch Lâm Sơn một cái bình giữ nhiệt màu đỏ, một cái ống nhổ màu đỏ, hai chiếc áo gối màu đỏ và một tấm ga trải giường màu đỏ. Cô ấy đặt những thứ đó lên quầy và hỏi Bạch Lâm Sơn: "Đồng chí, thế này đủ chưa ạ? Đồng chí cần thêm gì nữa không?"
"Thêm một cái chậu rửa mặt bằng men sứ có chữ song hỷ màu đỏ nữa!" Bạch Lâm Sơn thường bận rộn với công việc nên không có thời gian mua sắm. Các phiếu mua hàng của cậu ta đều được đổi thành loại không giới hạn thời gian và có thể sử dụng trên toàn quốc. Bạch San San có công việc và cũng có phiếu mua hàng, nên không cần cậu ta chu cấp. Vì vậy, hiện giờ cậu ta vẫn còn đủ phiếu.
"Được ạ." Nhân viên bán hàng lại lấy cho Bạch Lâm Sơn một cái chậu rửa mặt bằng men sứ có hình chữ song hỷ màu đỏ ở đáy. Sau khi viết hóa đơn, cô ấy kẹp hóa đơn vào giá để truyền đến quầy tính tiền. Khi Bạch Lâm Sơn trả phiếu xong, cô đưa cho anh gói đồ đã được đóng gói cẩn thận và nói: "Mời đồng chí đi thong thả."
Trên thực tế, phần lớn thái độ của nhân viên bán hàng đối với khách hàng đều rất lịch sự. Loại nhân viên coi thường người khác dù sao vẫn chỉ là số ít.
Vào tháng 5, Lý Trình Trình đã nhờ Hoàng Tú Tuệ gọi tất cả những cô gái trong thôn chưa kết hôn, không còn đi học và từ mười lăm tuổi trở lên đến nhà. Sau đó, cô dạy họ cách gói bánh ú.
Từ việc rửa lá, luộc lá, ngâm gạo nếp, cho đến gói bánh ú và luộc bánh ú, cô đều hướng dẫn từng bước một. Sau đó, cô để họ mang bánh ú đi bán ở ga tàu, bến xe và khu nhà ở trong thành phố.
Bánh ú không chỉ bán được vào trước Tết Đoan Ngọ mà sau Tết Đoan Ngọ cũng có thể bán được. Một số người bận rộn với công việc, không có thời gian nấu cơm, họ cũng sẽ mua hai chiếc bánh ú vừa rẻ vừa tiện lợi ở bên ngoài về ăn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT